Một câu “Ta cần đệ” làm cho Khánh Vương cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng lời của nhóm thái y lại giống như nước lạnh dội vang trong đầu, chân của hắn, thật sự không biết phải tới lúc nào mới có thể bình phục.
“Hoàng huynh, đệ mỗi ngày đều uống thuốc. . . . . .”
Chỉ là hắn đã cố gắng phối hợp. Lộ Nhi đi rồi, đi theo Hướng Quân tàn nhẫn vô tình, hắn hi vọng hiện tại Lộ Nhi đang cần hắn.
“Vậy thì tốt! Ta tin tưởng đệ, nhất định sẽ phục hồi như cũ . . . . . .”
Nặng nề vỗ vỗ bả vai Khánh Vương, đây là tín nhiệm giữa huynh đệ bọn họ. Khánh Vương gật đầu một cái, hắn sẽ khá hơn, nhất định sẽ như vậy!
“Nhưng, Khánh, nàng ta dù sao cũng là công chúa, về sau nên. . . . . .”
Đối với công chúa, Hoàng thượng vẫn rất băn khoăn, nếu như nàng ta tùy tiện trở về, nói không chừng hai nước liền. . . . . .
Đây chính là điểm xấu của việc thực lực tương đương, Hướng Quân không phải là một hôn quân, Đại Hướng quốc cũng không dễ chọc!
“Đệ biết!”
Hắn hiểu rõ, chỉ là xả giận trong lòng thôi, hôm nay nếu như không phải là hạ thủ lưu tình, tay kia của công chúa đã sớm bị phế.
“Vậy thì tốt, ta tin tưởng đệ. . . . . .”
Hoàng thượng hài lòng cười một tiếng, hôm nay nhìn công chúa thương tâm như vậy, hắn sợ, xảy ra chuyện lớn gì!
Công chúa này không đơn giản, bọn họ căn bản cũng biết điều đó.
——————
Trở lại phòng khách, công chúa một thân chật vật.
Lúc trở lại, đi ngang qua Ngạo Vũ Các, nhìn cửa phòng kia đóng thật chặt, nàng hận hận trừng mắt——
Hồ ly tinh, hồ ly tinh cũng biết mị hoặc nam nhân!
Hôm nay nàng chịu khổ, bị chê cười, đều là bởi vì nữ nhân kia.
Hừ, ai vậy chứ, đã đi rồi mà còn hại nàng thê thảm như vậy, nàng cũng biết nữ nhân này không phải là thứ gì tốt!
Trong lòng công chúa không thoải mái, giọng nói cũng yếu hơn rất nhiều, nghĩ đến Khánh Vương, nàng không nhịn được nghĩ đến Hiên Vương đang ở biên cương xa!
Danh Sách Chương: