Lộ Nhi ngẩng đầu lên, nàng có lúc cũng cảm thấy, mình lý trí đến đáng sợ!
Cũng ích kỷ đến đáng sợ.
“Lộ Nhi, không phải như vậy. Nàng không sai, tình yêu của chúng ta không có tội . . . . . .”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Hiên Vương cũng có chút bất an, nếu như Khánh Vương thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng không an tâm.
Phòng ngủ quen thuộc, thật bất ngờ, Từ thái y cùng Điệp phu nhân đều ở đây!
Lúc xế chiều, Từ thái y cũng không nói đến chuyện Khánh Vương, xem ra, nghĩa phụ sợ mình không yên lòng.
“Lộ Nhi, cô đã đến rồi, cô rốt cuộc đã tới, cô khuyên nhủ Khánh Vương đi, cô khuyên nó một chút. . . . . .”
Thấy Lộ Nhi, Điệp phu nhân kích động rơi lệ, hoàn toàn không quan tâm trong nháy kia sắc mặt Hiên Vương trầm xuống.
Gương mặt Lộ Nhi có chút lúng túng, nàng là người ngoài, khuyên Khánh Vương như thế nào?
Khánh Vương quay mặt vào trong, cũng không xoay người lại, trên bàn để mấy cái chén, có chén thuốc, có mấy đĩa thức ăn.
Tay Hiên Vương hơi nắm chặt, Lộ Nhi ngẩng đầu lên, hắn gật đầu mới thuận tay cũng buông lỏng bàn tay nhỏ bé của Lộ Nhi ra.
Đột nhiên tay cảm giác lạnh lẽo làm cho tâm Lộ Nhi hơi run rẩy, trong lòng có chút mất mát, nhưng nàng vẫn bưng chén thuốc còn bốc hơi nóng, đi tới trước giường, ôn nhu nói:
“Vương gia, tới giờ uống thuốc rồi. . . . . .”
Uống thuốc? Khánh Vương nhắm hai mắt, trong lòng đau xót, nàng sẽ thành thân, rốt cục phải gả cho Hiên Vương, còn tới quan tâm mình làm gì?
“Vương gia, không phải thái y đã nói sao? Thương thế của ngài, đều là vết thương nhỏ, chỉ cần tích cực phối hợp trị liệu, rất nhanh có thể khỏi hẳn. Ta cũng không quên chuyện ngài đáp ứng ta?”
Bí mật của bọn họ, nàng vẫn chưa từng nói với người khác, ngay cả Hiên Vương cũng chưa từng nói.
“Ha ha, Lộ Nhi, nàng còn cần sao. . . . . .”
Danh Sách Chương: