Hả? Dễ bàn như vậy sao, vậy hắn bắt nàng tới đây làm gì? Chơi rất vui sao?
“Vậy ta có thể đi được chưa?”
“Không thể!”
Một câu nói như đinh chém sắt, nhưng mang theo chút vị làm cho người ta phát điên!
Nhịn, phải nhịn!
Lộ Nhi ra lệnh cho chính mình, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, thanh âm cũng cố ý mềm mỏng hơn:
“Tại sao?”
“Hiên Vương nợ Văn Văn một hôn lễ. Lộ Nhi, ta là ca ca của Văn Văn, thân là ca ca của công chúa, nàng nói xem, ta có nên giúp muội muội đáng thương của mình hay không?”
Khóe miệng hơi cong lên, một cái mỉm cười, cực kỳ mê người khiến cho Lộ Nhi cũng không nhịn được ngây ngốc năm giây.
“Nhưng. . . . . . Nhưng ngày mai là hôn lễ của ta cùng Hiên Vương . . . . . .”
Trong đầu, bỗng nhiên hiểu rõ ràng, hắn bắt cóc mình, có lẽ chính là vì công chúa đi?
Chẳng qua là, hôn lễ này vốn thuộc về mình, nhưng lại bị phá đi bởi nam tử tà mị trước mắt này, trong lòng Lộ Nhi nói không hận cũng là giả.
Hắn giúp muội muội của hắn, muội muội của hắn đương nhiên là vui vẻ rồi, nhưng nàng thì sao?
“Lộ Nhi, ngày mai, nàng cũng sẽ đến, nhưng không phải là tân nương, chúng ta cùng đi dự lễ, nàng thấy sao?”
Hướng Quân thản nhiên cười một tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Nhi giật mình, nhẹ giọng nói:
“Nàng nhất định sẽ nhớ, bởi vì cảm giác kia, bảo đảm sẽ —— khắc cốt ghi tâm. . . . . .”
Ngón tay thon dài đưa ra, muốn vuốt ve mái tóc bóng loáng như mực của Lộ Nhi, thân thể Lộ Nhi liền lui về phía sau, hoảng sợ nhìn hắn:
“Ngài . . . . . không bình thường. . . . . . Ngài giống hệt nàng ta, hai người đều ngang ngạnh như nhau. . . . . .”
Trời ạ, tại sao nàng lại đụng phải một đôi huynh muội biến thái như vậy chứ?
Về sau tốt nhất không nên cho nàng cơ hội nào, nếu như có cơ hội, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Danh Sách Chương: