Đây là chuyện riêng, nhưng cũng vô cùng có khả năng chính là chính sự khiến Hướng Quân tới đây!
Rượu qua ba lần, quan sát đại sảnh đơn sơ và vắng vẻ một lần, Hướng Quân chợt cười nói:
“Hiên Vương, Hướng Quân có một chuyện xưa, muốn nói cho Hiên Vương nghe, không biết Hiên Vương có hứng thú hay không?”
Hiên Vương nhăn mày, trong lòng chợt có chút hốt hoảng, hắn biết Hướng Quân muốn nói gì, nhưng ——
Hắn phải nghe sao?
“Hiên Vương có thể cũng biết, muốn ngồi vào chỗ thái của Đại Hướng quốc, một trong những điều kiện tất yếu là phải có con nối dõi, mà con nối dõi, rất có thể chính là vị thái tử kế tiếp!
Cho nên, thái tử các triều đại vội vàng muốn có hài tử, nhưng lại không thể tùy tùy tiện tiện. Chuyện này liên lụy đến người kế vị tiếp theo, cho nên chọn lựa cực kỳ thận trọng!
Mà Hướng Quân ta, trời sinh tính lãnh đạm, đối với nữ nhân bình thường, hứng thú không nhiều, cho đến hai năm trước. . . . . .
Nàng gọi là Bạch Lộ Châu, là một nữ tử đơn thuần giống như giọt sương, ta mang nàng tới trong phủ, làm nữ nhân của ta. Thân phận của nàng không cao, vốn chỉ có thể làm thị thiếp, nhưng ta là thái tử, nữ nhân ta thích, làm sao sẽ ủy khuất nàng chứ?
Cho nên, ta phong nàng làm sườn phi, vì bảo vệ nàng, thậm chí tiêu hủy tất cả tư liệu về nàng, cho đến đầu năm nay, nàng mang thai. . . . .
Lộ Châu vốn được cưng chiều, gia thế lại không có bao nhiêu thế lực, nàng đơn thuần, không có bao nhiêu tâm cơ, cộng thêm mang thai, tất cả mọi chuyện rất dễ dàng làm cái đinh trong mắt, đâm trong thịt của những nữ nhân khác. . . . . .
Có người muốn giết nàng, nàng cảm giác được, nói cho ta biết, ta cho rằng nàng đa nghi, vẫn luôn không tin. Khi đó ta quá mức tự tin, phủ thái tử ta, hết thảy đều là do ta định đoạt, còn có ai dám làm loạn.
Lộ Châu có một biểu ca, đối với Lộ Châu vẫn rất tốt, ngày đó, trong lúc vô tình ta phát hiện phong thư của biểu ca nàng, mới biết sau khi Lộ Châu vào phủ, vẫn gạt ta thường gặp hắn. . . . .
Danh Sách Chương: