Hắn cũng đang buồn phiền sao?
Lộ Nhi thở dài, trong thanh âm mang theo sợ hãi thật sâu:
“Hiên, nếu như, thật sự giống như chúng ta nghĩ, chàng có giao ta cho Hướng Quân hay không?”
Hướng Quân, nghĩ đến nam tử so với nữ nhân còn có đẹp hơn mấy phần, Lộ Nhi không nhịn được mà run rẩy.
“Lộ Nhi, sẽ không . . . . . .”
Sẽ không cái gì?
Không giống chúng ta nghĩ như vậy? Hay là nói sẽ không đem nàng giao cho Hướng Quân?
Rất muốn lên tiếng hỏi cho rõ ràng những lời này của Hiên Vương là có ý gì, nhưng nghe thấy giọng hắn mệt mỏi, Lộ Nhi thở dài, thấp giọng nói:
“Ở quê quán của ta, cũng chính là thế giới của ta, bên kia so với bên này phát triển rất nhiều. Nương ta là một người cổ hủ, ta từ lúc còn rất nhỏ bắt đầu đến trường đi học, vẫn học mãi. . . . . .
Sau đó, từ từ trưởng thành, những bạn học bên cạnh, mỗi một người đều có bạn trai, bạn gái, cũng có rất nhiều nam sinh viết thư cho ta, nói muốn làm bạn trai của ta, nhưng nương ta đều không đồng ý. Nói rằng đang tuổi ăn tuổi học, chờ sau khi đi làm có bạn trai cũng không muộn.
Sau này, đến khi tốt nghiệp, nương tìm người giúp ta coi bói, sau đó ta lại mơ một giấc mơ kỳ quái. Lúc ấy ta rất sợ, nhưng khi tỉnh lại, y phục vẫn còn nguyên, trên người cũng không có dấu vết gì, ta tưởng rằng, đó chính là mộng . . . . . .
Nhưng ai biết, ta mang thai. Nương ta rất sĩ diện, nữ nhi chưa kết hôn mà có con, nàng biết giấu mặt vào đâu vì thế chúng ta dọn nhà. Vậy mà người coi bói tìm đến chỗ ta, nói ta nên trở về . . . . . .
Lúc ấy ta rất sợ, ta nhớ chàng mặc cổ trang, không phải là chàng cũng đã thấy y phục của ta sao? Ta đoán rằng, bên này là cổ đại, đối với ta mà nói, đây là một thế giới xa lạ, mà chàng, đối với ta mà nói, mặc dù có da thịt chi hôn, nhưng vẫn là người lạ. Ông ấy cho ta một bùa chú nhưng ta làm mất, ta không dám tới đây, ta sợ, ta nhát gan. Ta tình nguyện tự mình nuôi đứa bé này, tự mình kiếm tiền nuôi dưỡng nó lớn lên, nhưng. . . . . .”
Danh Sách Chương: