“Bụng của nàng. . . . . .”
Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Lộ Nhi một cái, mặt nàng kìm nén đến đỏ bừng, vừa rồi tại sao nàng lại quên chuyện này chứ?
Ô ô, may mắn là Hiên Vương nhắc nhở nàng, bằng không, nói không chừng thật sự đã xảy ra chuyện. . . . . .
“Đi thôi!”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ảo não, Hiên Vương lại không đành lòng, hắn dĩ nhiên biết không phải là nàng cố ý, chẳng qua là nữ tử mang thai này, rất nhiều lúc, không có tự giác mình hiện giờ là người đang mang thai.
Lộ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn ba chữ Khánh Vương phủ mạnh mẽ, không hiểu hỏi:
“Vương gia, đây không phải là do Khánh Vương viết?”
Bút tích của Khánh Vương nàng đã nhìn thấy, mặc dù nàng viết chữ không phải là rất tốt, nhưng vẫn nhìn ra được, đây căn bản không phải là nét bút của cùng một người.
“Không phải, đây là của tiên hoàng . . . . . .”
Trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, làm sao Lộ Nhi biết không phải là bút tích của Khánh Vương? Nàng nhìn thấy chữ của đệ ấy sao?
Cũng không có khả năng, thời điểm Khánh Vương và Lộ Nhi gặp mặt không nhiều lắm, mà Khánh Vương lại rất ít khi viết, làm sao nàng có thể thấy được chứ?
Nhưng những chuyện này, hắn chỉ nghĩ ở trong lòng, không hỏi thẳng Lộ Nhi.
Mà Lộ Nhi dĩ nhiên cũng không biết Hiên Vương nghĩ gì, càng không có giải thích.
Thật ra thì lúc này, bọn họ ai cũng nói ít đi một câu, nhưng nếu như ai cũng nói nhiều hơn một chút, cũng sẽ không có. . . . . .
Không nghĩ tới Hiên Vương sẽ mang nàng tới nơi này, Lộ Nhi biết, thật ra thì Hiên Vương vẫn luôn rất để ý quan hệ giữa mình Khánh Vương, nhưng bây giờ hắn lại chủ động mang mình tới đây, quan tâm săn sóc như vậy khiến cho Lộ Nhi cực kỳ cảm động!
Hắn cũng biết nàng áy náy sao?
Vào phủ Khánh Vương, Lộ Nhi không có tâm tình thưởng thức hương hoa tiếng chim trong phủ, cả tâm nàng cũng thật rối rắm.
Rất nhanh, đã có người dẫn bọn họ đến phòng Khánh Vương. . . . .
Danh Sách Chương: