Công chúa không lên tiếng, hoàng huynh đang suy nghĩ, khi hắn suy tư, kiêng kỵ nhất chính là bị người ta cắt đứt suy nghĩ.
Ánh mắt của hắn, không có sắc bén như trước, có thêm một tia tìm tòi nghiên cứuc, một tia mờ mịt!
Y phục trắng tinh của hắn càng làm tôn lên vẻ phiêu dật, giống như thần tiên lầm rơi xuống phàm trần, không dính chút khói lửa nhân gian.
Nhìn hắn, đã rất nhiều lần, nàng không nhịn được thất thần, huống chi là các nữ tử khác!
Bên trong phòng, tĩnh lặng làm cho người ta phát sợ, nàng cảm thấy rất áp bức, cũng rất ủy khuất.
“Nàng, có khỏe không?”
Qua rất lâu sau đó, hắn chợt mở miệng, trong thanh âm mang theo chút mệt mỏi.
“Nàng. . . . . . Ca, muội mới là muội muội ruột của ca. . . . . .”
Ta là muội muội của huynh, ta là vì bảo vệ nữ nhân của huynh mới tới đây!
Đã tới lâu như vậy, bị bao nhiêu là ủy khuất, huynh không nghĩ tới sao? Huynh không thấy được sao?
Ta biết, huynh quan tâm nàng ta, trong lòng của huynh, nhớ thương cũng chỉ có nàng ta!
Nhưng cho dù huynh chỉ nói một câu, Văn Văn, muội đã chịu khổ cực, ta đã rất thỏa mãn!
Nhưng, ca ca, thái tử, thái tử ca ca của nàng, sao mà tàn nhẫn!
Câu đầu tiên hắn hỏi cũng chỉ là về nàng ta!
“Văn Văn, ta biết muội rất tốt. . . . . .”
Quay đầu, gương mặt của mỹ nam tuyệt mỹ thoáng qua một tia bất đắc dĩ, Văn Văn chính là thích so đo như vậy!
Các nàng khác nhau, một là muội muội, một là nữ nhân của hắn, làm sao có thể giống nhau chứ?
“Muội . . . . . Ca, trong lòng của ca cũng sẽ nhớ muội sao?”
Văn Văn chợt đi lên mấy bước, ôm cổ Hướng Quân, ủy khuất khóc.
Thân thể chợt bị người ôm lấy, Hướng Quân không vui nhăn mày, hắn từ trước đến giờ không thích cùng người khác tiếp xúc, cho dù là muội muội của hắn, cũng là như thế!
“Văn Văn, ca dĩ nhiên nhớ muội. . . . . ."
Danh Sách Chương: