“Nương, ca ca không có bắt nạt Bối Bối, ca ca không có. . . . . .”
Thấy nương tức giận, Bối Bối vội vàng chạy tới nói tốt, Lộ Nhi cười một tiếng, đưa tay muốn sờ sờ đầu Bảo Bảo, Bảo Bảo lại vụt một cái lui về phía sau thật là xa.
“Bảo Bảo, tới đây. . . . . .”
Lộ Nhi giơ tay, nhìn vẻ mặt Bảo Bảo không vui, nàng là mẹ của hắn, làm sao nàng lại không biết Bảo Bảo không thích cái tên Bảo Bảo này, nhưng. . . . . .
Nhưng hắn vốn chính là đứa bé nha, có lúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cực kỳ lạnh lùng, Lộ Nhi chỉ cảm thấy đau lòng ——
Đứa trẻ còn bé như vậy, cũng chưa từng chịu tổn thương gì, làm sao lại nghiêm túc như vậy chứ?
Đặc biệt là tật xấu ghét người đụng chạm của hắn nhất định phải đổi, nàng là mẹ của hắn, ngay cả ôm ấp cũng không được, một Bảo Bảo đẹp trai như vậy, lớn lên làm sao tìm được bạn gái?
“Nương. . . . . . Cách xa con một chút. . . . . .”
Bảo Bảo lui về phía sau mấy bước, người mẹ này cũng không biết xảy ra chuyện gì, tại sao nhìn thấy hắn đều muốn thân thiết như vậy chứ?
Hắn là nam nhân đó, mặc dù bây giờ thân phận là con trai của nàng, nhưng nàng cũng không thể. . . . . .
“Bảo Bảo, tới đây. . . . . .”
Trong lòng Lộ Nhi đau xót, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại những quyển sách ghi chép mấy chuyện như vậy, tính tình Bảo Bảo đã sớm thành thục, đã sớm chín chắn, trong mắt nàng, già trước tuổi như vậy cũng không phải là một chuyện tốt.
“Con. . . . . .”
Hắn mới không thèm qua đó đâu? Người mẹ này tuyệt đối khó chơi, cảm giác có chút tình mẫu tử thái quá, aiz, nàng không thể đem phần tình mẫu tử thái quá này cho Bối Bối sao?
“Tới đây. . . . . .”
Vành mắt Lộ Nhi đỏ lên, Bảo Bảo bất đắc dĩ trợn mắt một cái, mẹ sắp khóc, nếu để cho cha thấy, chỉ sợ cũng. . . . . .
Bất đắc dĩ đi tới, vừa tới bên người Lộ Nhi, Lộ Nhi liền ôm cổ hắn, lúc này Bối Bối cũng đi tới, cũng chui vào trong ngực Lộ Nhi.
Danh Sách Chương: