Không tốt!
Nhìn sau lưng Lộ Nhi chợt xuất hiện bóng dáng màu tím, cái bộ mặt giống như người nào nợ vàng bạc của huynh ấy vậy. Hắn biết có người sẽ gặp xui xẻo. . . . . .
Ô ô, Hiên Vương, tại sao huynh lại ra ngoài nhanh như vậy? Huynh không phải là bề bộn nhiều việc sao?
Ở trong thư phòng làm việc có được hay không?
Ánh mắt chợt lóe, đầu óc nghĩ ngợi nhanh chóng, huynh ấy cố ý muốn lưu lại Lộ Nhi, vậy trong lòng Hiên Vương Lộ Nhi chắc hẳn là rất đặc biệt?
Huynh ấy là quan tâm đến nữ tử này vậy nên cho dù là tức giận, cũng sẽ không làm gì nàng chứ?
Mọi người nói ba mươi sáu kế đâu mới là thượng sách?
“Lộ Nhi, trong phủ của ta còn có việc, ta đi trước. . . . . .”
Vụt một tiếng, giống như ảo thuật, không còn thấy Khánh Vương đâu nữa.
Hắn, hắn là người sao? Làm sao mà trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu?
Lộ Nhi kinh ngạc trợn to mắt, trước mặt còn nơi nào có bóng dáng của Khánh Vương nữa?
“Tuệ Nhi, Khánh Vương gia đâu? Tại sao lại đột nhiên mất tích?”
Quay đầu nhìn về phía Tuệ Nhi, Lộ Nhi không hiểu hỏi.
Tuệ Nhi vốn cho rằng Lộ Nhi cũng chỉ là nói giỡn, nhưng ngẩng đầu nhìn, nàng mới nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt Lộ Nhi, đáy mắt khó nén nổi vẻ kinh ngạc.
“Tiểu thư, Vương gia có khinh công, mới vừa rồi ngài ấy dùng khinh công . . . .”
Khinh công?
Nghĩ đến trên ti vi những người kia bay tới bay lui trên không trung, bọn họ cũng có sẽ khinh công a, nhưng nghe nói sau lưng diễn viên có dây cáp. Sau đó còn có máy móc điều khiển, nếu nói đến khinh công chẳng phải là như vậy sao.
Nhưng mới vừa rồi nàng cũng không thấy sợi dây nào nha. Ở cổ đại này, chung quanh cũng không có máy móc nào điều khiển, hắn làm sao có thể bay đi?
Chẳng lẽ ở chỗ này thật sự có cái gọi là khinh công?
Hai mắt sáng trong, Lộ Nhi đều có điểm hối hận vừa rồi tại sao không giữ hắn lại, ít ra cũng phải biểu diễn cho nàng mấy pha quay chậm để cho nàng thưởng thức một chút khinh công cổ đại cũng tốt nha.
Đáng tiếc, đáng tiếc!
“Tuệ Nhi, đi thôi!”
Danh Sách Chương: