“Tuệ Nhi bị đánh, nhưng bị đánh ở chỗ nào?”
Rốt cục đứng ngồi không yên, Lộ Nhi chuẩn bị đi ra ngoài tìm thử, vừa đi đến cửa thì chạm mặt một nha đầu cũng đi tới.
“Nô tỳ Đan nhi ra mắt tiểu thư. . . . . .”
Thấy Lộ Nhi, vẻ mặt nàng đình trệ, trong thanh âm mang theo sợ hãi.
“Em tên là Đan nhi sao? Tuệ Nhi bây giờ đang ở nơi nào, em có thể nói cho ta biết không?”
Gấp gáp bắt được tay nha đầu này, mặc dù mới vừa rồi lời nàng nói là vân đạm phong khinh, nhưng nàng cũng không phải là một người vô tình như vậy.
Nghĩ đến Tuệ Nhi bị đánh, hơn nữa còn là bởi vì chính mình mà bị đánh, trong lòng luôn có chút cảm giác không thoải mái.
“Tiểu thư, Tuệ Nhi tỷ tỷ nàng. . . . . .”
Viền mắt tiểu nha đầu đỏ lên, nước mắt lưng tròng, hai mắt không muốn để cho người hiểu lầm cũng rất khó khăn nha.
“Thế nào? Tuệ Nhi làm sao?”
Sẽ không, Tuệ Nhi vui vẻ hiểu chuyện, Tuệ Nhi vẫn luôn bồi bên cạnh mình, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?
Không, không thể nào, sẽ không như vậy!
Tâm, rối loạn, nàng nắm tay Đan nhi thật chặt, nha đầu đau kêu lên một tiếng, mới gọi thần trí Lộ Nhi thiếu chút nữa bị phiêu tán.
“Tiểu thư, người không phải là muốn đi xem Tuệ Nhi tỷ tỷ sao? Nô tỳ dẫn tiểu thư đi . . . . .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhănlại, nhưng trong lòng lại khó có thể đè nén vẻ mặt cao hứng——
Tuệ Nhi tỷ tỷ chịu khổ cũng không uổng phí, xem ra cô nương này thật sự lo lắng cho Tuệ Nhi, nàng hẳn là một chủ tử rất tốt a.
“Ừ, đi nhanh lên một chút!”
Dưới chân đột nhiên cảm giác được có chút nặng nề, Lộ Nhi đi tới nơi này, đối với hết thảy chuyện nơi này đều không biết, càng không biết xã hội cổ đại này lại khủng bố như vậy!
Tại sao phải như vậy? Giữa người với người không phải là ngang hàng sao?
Vương gia thì sao, hoàng tộc thì sao, nô tỳ, nha đầu thì thế nào?
Bọn họ tại sao có thể giết người bừa bãi như vậy, tại sao có thể tàn nhẫn đối với người khác như vậy chứ?
Danh Sách Chương: