“Lộ Nhi, Lộ Nhi, không phải là thật, nàng nói cho ta biết không phải là thật. . . . . .”
Một thân ảnh vọt vào, là Hiên Vương!
Nhưng một thân ảnh khác lại nhanh hơn, một chiếc áo bay tới, nhanh chóng bao lấy người Lộ Nhi, Hướng Quân chắn trước người Lộ Nhi, nhàn nhạt cười nói:
“Vương gia, nàng là phi tử của bổn vương, xin tự trọng!”
Phi tử, nàng rốt cục thành phi tử rồi, nhưng không phải là của Hiên Vương , mà là. . . . . .
Mà là của Hướng Quân !
Nước mắt, như giọt mưa rơi xuống, nàng đáng thương nhìn Hiên Vương:
“Hiên, ta không lừa chàng, không lừa chàng. . . . . .”
Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy?
Lộ Nhi cũng không biết, cũng không rõ ràng, Hiên Vương sẽ không tin tưởng nàng đi, cũng không bao giờ tin tưởng nàng nữa?
“Thái tử, trừ phi tận mắt thấy, nếu không, ta sẽ không tin tưởng. . . . . .”
Tận mắt thấy?
Lộ Nhi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, một cái bớt chính nàng cũng không biết, hắn đã tin tưởng?
“Không thể nào! Nàng là nữ nhân của bổn vương, thân thể của nàng, làm sao có thể để nam nhân khác tùy tiện thấy?”
Thanh âm lạnh như băng , ngực của hắn lạnh như băng, Lộ Nhi run rẩy, nếu như không phải là hắn đang đỡ mình, nàng đã sớm ngã xuống.
Nhưng nàng tình nguyện ngã xuống, cũng không nguyện ý cứ bị hắn ôm như vậy, nhưng trên người của nàng không có khí lực, lúc này lại là, một chút khí lực cũng không có.
“Ngươi. . . . . . Ta cũng. . . . . .”
Không thể nhìn sao? Đừng nói là thân thể của nàng, thậm chí chuyện thân thiết hơn bọn họ cũng đã làm, còn sợ bị nhìn thấy thân thể sao?
“Lộ Châu, nàng còn muốn trốn sao? Hiện tại nàng có thể tha thứ cho ta sao?”
Không cho Hiên Vương cơ hội nói chuyện, Hướng Quân chợt cúi đầu, thâm tình chân thành nâng gương mặt Lộ Nhi, môi lạnh như băng, đột nhiên cứ như vậy đè ép xuống. . . . . .
Ô ô, không muốn. . . . . .
Danh Sách Chương: