“Vi phu ngày hôm qua trúng độc. . . . . .”
“Ta nói rồi đó, là tự làm tự chịu, nói chuyện cùng nàng ta, hai câu là xong. . . . . .”
Lộ Nhi không kiên nhẫn lầm bầm một tiếng, nhưng Hiên Vương vẫn nghe được.
“Lộ Nhi, thật xin lỗi, khiến cho nàng đau lòng. . . . . .”
Kỳ thật Lộ Nhi rất để ý, hắn đã hỏi Tiểu Tuệ, lúc ấy thấy bọn họ nằm trên nhuyễn tháp, Lộ Nhi đã tức giận bỏ chạy!
Nhưng thật may, Lộ Nhi vẫn có lòng tin với hắn, nàng chưa đi xa, đã nghĩ đến chuyện không được bình thường.
Hắn cũng không biết nên tức giận hay là nên cám ơn nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn tin tưởng hắn, không đúng sao?
“Hiên, không sao cả, ta biết chàng cũng là thân bất do kỷ !”
Lộ Nhi thở dài một tiếng, ai có thể nghĩ tới công chúa sẽ làm chuyện vượt quá giới hạn như vậy chứ? Nhưng như vậy cũng tốt, nàng ta làm như vậy, mà Hoàng thượng cùng Hoàng thái hậu cũng biết, nàng muốn xem thử, bọn họ sẽ xử trí công chúa như thế nào.
“Ta cũng không nghĩ tới tới nàng ta lại làm vậy! Có điều như vậy cũng tốt, ta lại muốn xem mẫu hậu còn che chở nàng ta đến khi nào nữa!”
Hai mắt đen lạnh lẽo, tay ôm Lộ Nhi cũng không tự giác gia tăng lực độ, Lộ Nhi thở dài, nhẹ giọng nói:
“Hiên, chàng nói xem tại sao Hoàng thái hậu thích công chúa như vậy?”
Dường như, từ lần đầu tiên gặp mặt, Hoàng thái hậu đối với công chúa rất tốt, đến bây giờ vẫn vậy.
“Chuyện này, ta không biết. Nhưng, Lộ Nhi, mẫu hậu không phải là một người không phân biệt được đúng sai, bà làm như vậy, ta nghĩ nhất định là có lý do gì đó. . . . . .”
Thật không? Hoàng thái hậu vô luận là làm như thế nào cũng sẽ có lý do của mình, vậy nàng thì sao?
Bà không thích mình, cũng nhất định là có lý do gì đi?
Nhưng Lộ Nhi, một không có giết người, hai không phóng hỏa, ba không vượt quá giới hạn, nàng vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng tại sao Hoàng thái hậu vẫn không thích nàng chứ?
Danh Sách Chương: