Hoàng thượng ngồi trên ngự ghế, cái ghế màu vàng rõ ràng, long bào màu vàng sáng lại làm cho gương mặt hắn càng thêm tái nhợt.
“Bên kia cũng không tiện đối phó, đệ muốn tự mình qua đó thăm dò. . . . . .”
“Hiên, có lẽ dẫn binh đánh giặc không ai so được với đệ nhưng nói đến võ công, mặc dù võ công của đệ cũng rất lợi hại nhưng xông vào hoàng cung, chỉ sợ. . . . . .”
Hoàng thượng cau mày, điều hắn nói cũng là sự thật. Hiên Vương thở dài nói:
“Nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu không thể làm công khai. . . . . .”
Đúng vậy, đó là vật hộ thân gì đó của Thái hậu, mặc dù Thái hậu không có nó sẽ không chết nhưng cũng có thể sẽ yếu ớt bệnh tật như lúc trước.
“Đệ cũng cảm thấy cần phải làm như vậy. Đúng rồi, Hiên, không phải huynh và Cô Ưng có quen biết sao? Nghe nói võ công của hắn không ai bằng, có lẽ hắn có thể trộm được. . . . . .”
Khánh Vương thở dài một tiếng, mặc dù Hiên Vương vẫn không chịu nhắc tới người này nhưng bàn về võ công, không có ai hơn được Cô Ưng.
“Hắn? Rất lâu rồi chưa liên lạc, hay là thôi đi?”
Hiên Vương vội vàng cự tuyệt, đừng nói đã lâu chưa liên lạc, cho dù Cô Ưng có tới, hắn cũng không muốn cầu xin hắn ta ——
Bọn họ đã nợ Cô Ưng nhiều rồi, hắn không muốn thiếu Cô Ưng một phần nhân tình.
“Nhưng Hiên, đệ đã nghĩ được cách gì tốt hơn?”
Hoàng thượng lo lắng nhìn Hiên Vương, giải dược này liên quan đến hai người bọn họ, hắn lo lắng ình nhưng càng không hy vọng Hiên Vương xảy ra chuyện gì.
“Chuyện này chỉ có thể dùng trí, đệ sẽ sai người vào cung thăm dò chút rồi nói sau . . .”
Dùng trí, đúng, bên kia cũng không đơn giản, tuyệt đối không thể cứng rắn.
“Ừ, vậy Lộ Nhi muốn đi cùng đệ ? Nhưng Bảo Bảo cùng Bối Bối ở lại trong phủ ta cũng không yên lòng, vậy vào trong cung đi!”
Nếu Lộ Nhi cũng đi vậy thì Bảo Bảo Bối Bối ở Hiên Vương phủ khiến hắn và Hoàng thái hậu đều không yên tâm.
Danh Sách Chương: