Chưởng quỹ ha ha cười, dẫn Hiên Vương đi tới một gian phòng trước hậu viện, nhẹ nhàng gõ cửa, có người mở ra, Hiên Vương đi vào.
Người ở bên trong không nhiều lắm, cũng chỉ có ba người, hai người là thuộc hạ của hắn, bọn họ quả nhiên đã tới.
“Mộc Lâm, Hứa Mạnh, các ngươi đã tới. . . . . .”
Ý bảo chủ quán lui ra, Hiên Vương nhàn nhạt mở miệng, Mộc Lâm hơi chút do dự, tiếp theo liền kinh ngạc hô:
“Gia. . . . . .”
Tháo râu ria xuống, gương mặt Hiên Vương đen kịt như cũ, hắn mệt mỏi ngồi xuống:
“Chuyện gì xảy ra?”
Bạch Vân đã tìm đến, bọn họ cũng sẽ không thể chậm trễ lâu như vậy!
“Gia, bên kia dã thú quá nhiều, chúng thuộc hạ không cách nào đến gần. . . . . .”
Hứa Mạnh xấu hổ cúi đầu, tới lâu như vậy cũng không gặp được gia, thật là mất mặt a.
Bọn hắn vẫn cho rằng Vương gia bị giết rồi, nhưng trong lòng không cam, một mực chờ ở đây, không nghĩ tới thật sự gặp được Vương gia.
“Mấy con hổ?”
Xem ra, lời đồn đãi bên ngoài cũng là thật, nhưng hắn cùng Đại Ngưu xuống núi, làm sao cái gì cũng không nhìn thấy?
“Đoán chừng hai ba mươi đi. Nhưng, trừ hổ, còn có sói, báo, sư tử, nhiều mãnh thú tụ họp ở chung một chỗ như vậy, ai cũng không dám đến gần. . . . . .”
Nghĩ đến tràng diện ngay lúc đó, trong mắt Mộc Lâm lộ ra sự hoảng sợ rõ ràng, Hiên Vương cũng nhăn mày, hắn hiểu được sự sợ hãi của bọn họ.
“Gia, thật là hù chết chúng thuộc hạ, chúng thuộc hạ tưởng rằng gia . . . . . . Nhưng, chúng thuộc hạ biết ngài phúc lớn mạng lớn, nhất định không có việc gì. . . . . .”
Tuy là nam nhân, nhìn đến Hiên Vương khỏe mạnh trở lại, Mộc Lâm vẫn rất kích động, nước mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống.
Bọn họ đã từng nghĩ đi về trước, nhưng mấy người bọn hắn cũng không tin Vương gia sẽ xảy ra chuyện, cho nên. . . . . .
“Ta không sao, ta vẫn luôn ở Tây Sơn, cũng không thấy có con hổ nào. Đúng rồi, các ngươi tới đây tổng cộng có bao nhiêu người?”
Danh Sách Chương: