“Thế nào? Không tin phải không? Khánh là do ta sinh ra, là ta nuôi lớn. Hài tử của ta, ta hiểu rõ hơn người khác. Lộ Nhi, hắn cho tới bây giờ chưa từng đối xử với một nữ nhân như vậy. Cô nói những lời đó, có lẽ chính cô cũng không cảm giác được cái gì, nhưng ta là mẹ của hắn, ta hiểu ý tứ của hắn. Không sai, chính là cô nghĩ như vậy, ta chỉ nói là, cô——
Lộ Nhi sẽ phải cùng Hiên Vương thành hôn, các ngươi sẽ thành phu thê, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng cũng đáp ứng. . . . . .
Nói không tới ba lần, hắn liền tỉnh lại. . . . . . Ha ha. . . . . . . . . . . .”
Điệp phu nhân cười to mấy tiếng, phục hồi lại tinh thần, thấy Lộ Nhi đã lùi về phía ven đường, mà không xa phía dưới chân là vườn hoa.
Có muốn nhắc nhở nàng ta hay không? Nếu như cứ lui về phía sau, nàng sẽ té xuống, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng đứa bé trong bụng của nàng. . . . . .
“Cô . . . . . Cẩn thận. . . . . .”
Đi nhanh mấy bước, phu nhân một tay kéo Lộ Nhi, Lộ Nhi bước mấy bước về phía trước mới đứng vững, sửng sốt, tim đập thật nhanh.
“Phu nhân, người. . . . . .”
“Cô lùi cái gì? Nếu như ngã xuống, ta cũng không đảm đương nổi!”
Không vui nhăn mày, nàng vẫn ra tay, mặc dù nàng rất không muốn kéo Lộ Nhi, nhưng. . . . . . Điệp phu nhân cả giận nói:
“Ta không cần thiết phải lừa cô, đích xác là hắn người không nên yêu. Hôm nay ta tìm cô, cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn cầu xin cô, nể tình Khánh Vương đã từng liều mình cứu cô, trước tiên không nên thành hôn cùng Hiên Vương. Lộ Nhi, hiện tại sợ rằng chỉ có lời của cô hắn mới nghe lọt, cho hắn lòng tin, cho hắn dũng khí, để cho hắn trước đứng lên, trước hết chữa khỏi chân. . . . . . Lộ Nhi, ta. . . . . . Ta van cầu cô. . . . . .”
Nàng là một người mẫu thân, chỉ có một nhi tử này, một tiểu thiếp đến bây giờ cũng chưa trở thành chính chủ, người thân duy nhất nàng có thể dựa vào chính là nhi tử của mình!
Danh Sách Chương: