Mặc dù mạng của nàng thấp kém, mạng của nàng cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ——
Nhưng nàng vẫn còn trẻ tuổi a, nàng không muốn chết sớm như vậy.
“Đúng vậy, em cảm thấy như thế nào?”
Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, thật ra nàng không có bao nhiêu tự tin, nhưng bây giờ, giải thích với Tiểu Tuệ xong, nàng lại có lòng tin gấp trăm lần.
“Nhưng là. . . . . .”
Tiểu Tuệ muốn phản bác, nhưng Lộ Nhi chỉ nhăn mày, trong nháy mắt xuất hiện những giọt lệ lấp lánh.
“Được, phu nhân, em. . . . . . em làm là được!”
Ô ô, nàng thật không muốn nhìn thấy nước mắt của phu nhân!
Tiểu Tuệ im lặng nhìn Lộ Nhi, biết rõ dễ dàng nặn ra nước mắt như vậy là——
Rất giả dối, nhưng nước mắt của phu nhân rất có tác dụng đối với nàng, aiz!
“Tốt, vậy chúng ta vào đi thôi!”
Lộ Nhi cao hứng kéo Tiểu Tuệ, thanh âm kia cũng khó nén vẻ kích động.
“Nhưng phu nhân, không phải người đã nói mỗi ngày một bước sao?”
Ô ô, phu nhân a, người cũng không nên đùa em như vậy.
Ô ô, thói đời gì vậy, nô tỳ cũng khó làm a!
“Đúng vậy, nhưng ta mới vừa nghĩ tới, chuyện này phải làm càng sớm càng tốt? Nếu như chậm trễ, đối với thân thể Vương gia không tốt. . . . . .”
Vẻ mặt đau khổ, Tiểu Tuệ tâm bất cam tình bất nguyện đi vào, quên đi, cùng lắm thì chết, hơn nữa, Vương gia mới vừa tỉnh lại, liệu ai biết có khí lực lớn như vậy hay không?
“Hiên, chàng tỉnh dậy, chàng tỉnh dậy đi, Lộ Nhi là tới cáo biệt chàng. . . . . .”
————
Cáo biệt?
Trong lòng Hiên Vương đau xót, cáo biệt, Lộ Nhi muốn đi sao?
Nhưng là mẫu hậu? Là mẫu hậu muốn đưa Lộ Nhi đi sao?
Không được, ngàn vạn lần không được, bên ngoài nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm. Thập Lục Sát còn chưa bị bắt?
Không được, Lộ Nhi không nên đi, ngàn vạn lần không nên đi!
Hắn muốn ngăn cản, nhưng đáng chết tại sao một câu cũng không nói nên lời, hắn không mở mắt được, toàn thân cũng không có khí lực, không nhúc nhích được!
Danh Sách Chương: