Chợt, Hiên Vương cảm thấy, hài tử trong ngực cũng có chút ngại ngùng.
Dĩ nhiên, Oa Oa không biết nói chuyện, cũng không biết biểu đạt tình cảm của mình, những thứ này cũng chỉ có thể tự nhủ.
Nghe thấy Hiên Vương nói trắng trợn như vậy, khuôn mặt nhỏ của Lộ Nhi đỏ lên, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, lúc này càng đỏ giống như máu, thậm chí, thiếu chút nữa ngay cả chuyện vừa nghĩ cũng quên mất.
“Hiên, con còn đang ở đây đó?”
Bọn họ, hình như là thật lâu cũng chưa âu yếm, sau đó thì tháng thai lớn, nàng lại đến Đại Hướng quốc, sau đó sinh con. . . . . .
Hiên Vương hẳn là rất khổ cực đi? Nhưng nàng cũng không phải là cố ý a, thân thể trọng yếu, nàng còn muốn khỏe mạnh cùng hắn sống lâu trăm tuổi đây?
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Nhi giống như rỉ máu, trên mặt kia rõ ràng là thẹn thùng, Hiên Vương chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác ——
Thân thể Lộ Nhi bây giờ còn chưa được, hắn phải nhẫn nại!
Sắc trời dần tối, gió cũng lạnh hơn nhiều, Lộ Nhi không nhịn được rùng mình một cái!
“Chúng ta trở về đi thôi, Lộ Nhi, trời có chút lạnh . . . . . .”
Nhìn y phục có chút đơn bạc của Lộ Nhi, Hiên Vương đau lòng nói, Lộ Nhi gật đầu một cái, lại nhìn về phía hoa xanh, chợt cười nói:
“Hiên, chàng nói lúc mang thai, thái y có thể nhìn ra được sinh đôi hay không?”
Sinh đôi? Hiên Vương nhăn mày, chưa nghe nói qua cái từ này.
“Chính là hai đứa bé đó. Lúc mang thai, thái y có thể nhìn ra à. . . . . .”
Lộ Nhi vội vàng giải thích, Hiên Vương thở dài:
“Có thể, cũng sớm nhìn ra!”
Thật sự?
Danh Sách Chương: