“An bài? Hiên, an bài thế nào?”
Hoàng thượng không hiểu nhăn mày, Hiên Vương thần bí cười một tiếng:
“Hoàng huynh, tạm thời giữ bí mật. . . . . .”
Khóe miệng hắn cong lên thật cao, Hoàng thượng bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Hiên Vương thật sự động tâm, mọi người xem dáng vẻ cao hứng kia giống hệt như tiểu tử mười bảy mười tám tuổi lấy được nữ nhân mình yêu, vui mừng thể hiện hết ra ngoài.
Hưng phấn từ biệt Hoàng thượng, Hiên Vương nhẹ nhàng bước đi, không thể chờ đợi muốn trở về Ngạo Vũ Các. Chỉ thấy Lộ Nhi đang nhìn gương đến xuất thần. Hiên Vương len lén đi tới, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Lộ Nhi, dọa nàng giật mình.
“Hiên, chàng làm ta sợ muốn chết. . . . . .”
Ô ô, nàng thật đáng thương, tại sao mỗi ngày đều không thể sống yên ổn bình an chứ? Có phải kiếp trước nàng làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên cả đời này, cũng chỉ có thể sống trong sợ hãi?
“Lộ Nhi, sao vậy? Sao lại mất hứng như vậy. . . . . .”
Lộ Nhi xoay người, thấy Hiên Vương vui mừng mặt mày hớn hở, đã bao lâu nàng chưa nhìn thấy Hiên Vương vui vẻ như vậy?
Không phải là hắn cũng biết công chúa có thể phải gả cho hắn chứ?
Hắn muốn kết hôn với công chúa sao? Công chúa dù sao cũng là công chúa, cưới nàng ta đối với sự nghiệp sau này của Hiên Vương cũng sẽ có ích.
Mà mình, chỉ cô đơn một người, một không có thân phận, hai không có bối cảnh, cưới và không cưới, có cái gì khác biệt đâu?
“Không có! Hiên, hình như chàng rất cao hứng, có chuyện gì vui sao?”
Trong ánh mắt đều là ý cười, Lộ Nhi nhìn thấy sẽ cảm thấy buồn bực——
Không phải là cưới một công chúa thôi ư, có cái gì hay mà cao hứng?
“Ha ha, Lộ Nhi, dĩ nhiên là ta rất cao hứng. Đi, ta đưa nàng ra ngoài. . . . . .”
Ra ngoài? Đi ra ngoài làm gì?
Không phải là nàng ở chỗ này ảnh hưởng đến chuyện thân mật của hắn và công chúa, cho nên muốn đưa nàng đi ư?
Danh Sách Chương: