Ban đêm, Tiểu Mê trở về phủ, gương mặt mang vẻ u buồn khó nén.
“Tiểu Mê? Sao vậy, nàng ta có chuyện gì sao?”
Tâm đột nhiên cảm thấy thấp thỏm, mang theo hốt hoảng chưa bao giờ có, nàng rất lo lắng, nữ nhân kia sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Công chúa, Mị công tử chưa từng gặp nương nương. . . . . .”
Chưa từng gặp?
Người cướp nàng ta đi không phải là Mị, vậy. . . . . .
Trong nháy mắt dường như tất cả khí lực trên người đều đã biến mất, thân thể công chúa đột nhiên lảo đảo, lẩm bẩm nói:
“Không. . . . . . Không. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .”
Đúng vậy, nàng tưởng rằng nhất định là Mị, làm sao lại không phải là hắn? Vậy Lộ Châu, cô lại đến nơi nào?
“Nô tỳ cũng cùng Mị công tử tìm thật lâu, nhưng vẫn không tìm được nương nương. . . . . . Trong kinh thành, cũng có rất nhiều người của công tử đang tìm, nhưng vẫn không có tin tức của nương nương . . . . . .”
Lộ Nhi mất tích!
Công chúa từ từ chấp nhận tin tức này, nữ nhân này thật sự rất khó giải quyết, nàng đã hiểu!
Thôi, coi như hết!
Nàng không thể đợi được nữa rồi, nữ nhân của hoàng huynh, hãy để cho hoàng huynh tự mình tới giải quyết đi!
Trách nhiệm này quá lớn, thật sự nàng không gánh vác được!
————
Yếu ớt tỉnh lại, đập vào mắt chính là mặt đen nổi giận đùng đùng.
“Ngươi là. . . . . .”
Nơi này là nơi nào?
Ánh sáng không phải là rất sáng, bốn phía đều là một mảnh mờ mịt tối tăm, Lộ Nhi cúi đầu, cả người được đắp một cái chăn mỏng:
“Lạnh quá!”
Rõ ràng không phải là lạnh như thế, nhưng trong phòng này. . . . . .
“Lạnh? Nữ nhân, cô cũng biết lạnh sao?”
Nam nhân nổi giận gầm lên một tiếng, Lộ Nhi xác định chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng hình như là hắn có cừu oán với mình, giọng nói đối với nàng vô cùng bất thiện a.
“Ta. . . . . . Ngươi là. . . . . .”
Nàng là người, một người bình thường, làm sao lại không biết lạnh chứ?
Danh Sách Chương: