“Lộ Nhi, yên tâm đi, hắn không có việc gì. . . . . .”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, Hiên Vương vội vàng an ủi, Lộ Nhi thở dài:
“Ta cũng biết rõ, nhưng tại sao hắn phải đối xử tốt với ta như vậy? Hiên, chàng không biết, lúc ấy. . . . . .”
Ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Vương không có bao nhiêu biểu tình, Lộ Nhi thở dài nói:
“Lần trước, cũng là ở chỗ này, gặp phải một đại tỷ, nàng cùng ta hàn huyên một lát, nói đến những đồ nữ tử mang thai thèm ăn, ngày thứ hai hắn liền mang ô mai cho ta. . . . . . Hiên, không nên tức giận, chàng cũng biết, lúc ấy chàng đối với ta không tốt nha, mà có lúc cũng thật sự muốn ăn gì đó, cho nên mới. . . . . .”
Giống như đứa nhỏ đã làm chuyện sai, Lộ Nhi hơi thấp đầu nói. Hiên Vương thở dài :
“Lộ Nhi, tin tưởng ta, về sau sẽ không như vậy. Vậy bí mật của hai người? Thành thật khai báo, có bí mật gì gạt ta?”
Hắn từ khi nghe được cho tới nay, để ý nhất là chuyện này.
“Bí mật sao? Đương nhiên là không thể nói cho chàng biết? Hiên, nếu như nói cho chàng biết, thì không phải là bí mật. Hắn là bạn tốt của ta, chàng và hắn không giống nhau. . . . . .”
Lộ Nhi nghịch ngợm cười, nàng cũng không làm chuyện gì có lỗi với Hiên Vương, tại sao phải nói hết mọi chuyện với hắn? Chẳng phải là nàng bị thua thiệt rất nhiều ư!
“Được, Lộ Nhi, ta tin tưởng nàng là được. Nhanh ăn đi, nếu không sẽ nguội. . . . . .”
Thấy nước sốt dính trên khóe miệng Lộ Nhi, Hiên Vương vươn tay, nhẹ nhàng lau giúp nàng, Lộ Nhi đỏ mặt nhưng cũng không tránh né.
Dọc theo đường đi, thật vui vẻ, khi trở lại trong phủ, sắc trời đã tối đen.
“Hiên, không phải là chàng chưa ăn gì sao? Chàng đi ăn cơm đi, tự ta trở về. . . . . .”
Giờ phải trở về Ngạo Vũ Các, hiện tại thời gian này những nữ nhân kia đều chờ ở phòng ăn, sẽ không đụng phải người nào .
Danh Sách Chương: