Về phần lời vừa nói chắc hẳn nàng ta không nghe thấy, cho dù có nghe được cũng chẳng sao, bởi vì đi cùng Hiên Vương còn có Lộ Nhi, nữ nhân nàng ta hận nhất.
Lại nói hiện tại công chúa quá mệt mỏi, ra khỏi phủ Khánh Vương nàng đi thẳng đến khách điếm nghỉ ngơi, ngủ một ngày một đêm, khi tỉnh lại mới nhớ tới lời của Khánh Vương.
Mị vẫn luôn ở chỗ này, nhưng tin tức này nàng không dám nói cho Mị, bởi vì Mị là một trong những cánh tay đắc lực nhất của Hướng Quân, nếu hắn ta biết nhất định sẽ báo lại với hoàng huynh.
Khánh Vương nói, báo cho Hàn Minh tin Hiên Vương đến Đại Hàn hoặc là nơi biên giới giáp Đại Hàn, Lộ Nhi cũng đi theo, bọn họ tới chỗ đó làm gì?
Không phải Khánh Vương đã nói rằng, bọn họ muốn sâm Tử Ngọc Long Vương ư? Vậy cho dù đi ra ngoài cũng nên đến Đại Hướng mới đúng, sao lại sang bên Đại hàn chứ?
Chẳng lẽ hắn không cần sâm Long Vương ? Vậy thì không được, Hiên Vương không cần vật này, sao nàng có thể trở về bên cạnh hắn?
Nàng muốn ra ngoài dò hỏi, nhất định phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra!
Nhưng ở kinh thành này nàng không biết nhiều người lắm, người quen thân lại càng không có mấy, người có thể tín nhiệm hình như cũng chỉ có hắn!
Chỉ là trước đây không lâu, chẳng phải nàng đã tự nhủ sẽ không gặp lại hắn hay sao ?
Lệ Thương, nam tử đã từng đối xử rất tốt với nàng, nàng không thể vẫn luôn lợi dụng hắn được.
Đối với hắn, nàng không thể hồi báo, luôn không thể hồi báo.
Nhưng trừ hắn ra, còn có người nào ở Đại Nguyệt khiến nàng tin tưởng chứ?
Có thể là nhân phẩm của nàng quá kém đi, bằng không sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.
Tìm được giấy bút, công chúa cúi đầu trầm tư, nói thế nào với Lệ Thương đây? Nàng đột nhiên cảm thấy rất khó viết.
Nên nói như thế nào đây! Cũng không thể trực tiếp nói rõ ý đồ của mình chứ? Như vậy sẽ làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
Danh Sách Chương: