“Chuyện đó, không phải là phu nhân muốn dùng cái chết uy hiếp Vương gia tỉnh lại sao?”
Tiểu Tuệ nháy mắt mấy cái, vừa rồi nhìn vẻ mặt phu nhân kiên quyết như vậy, nàng tưởng rằng phu nhân muốn thế!
“Ta. . . . . . Ta mới không thèm nhàm chán như vậy chứ? Ai, đúng rồi, đây cũng là một biện pháp tốt, Tiểu Tuệ, ta sẽ nhớ, đây là kế hoạch bước thứ ba!”
Mồ hôi, còn kế hoạch bước thứ ba ư?
Tiểu Tuệ hối hận đập hai tay mình, Lộ Nhi ha ha cười nói:
“Tiểu Tuệ à, em cứ đi ra ngoài trước, canh kỹ cửa cho ta, đầu tiên ta sẽ thử cách thứ nhất. Đúng vậy, em yên tâm đi, đề nghị của em trong bộ ba kế hoạch, mỗi ngày dùng một cách, nên phải ngày kia mới có thể dùng đến . . . . . .”
“Phu nhân, người muốn làm cái gì?”
Trong lòng Tiểu Tuệ cảm thấy bất an, còn canh kỹ cửa nữa chứ, đây. . . . . . đây cũng quá. . . . . .
“Em đi ra ngoài đi, không cho nhìn lén! Nhớ đó. . . . . .”
Gương mặt Lộ Nhi ửng đỏ, nàng lại cố ý sưng mặt lên, sợ nha đầu này sẽ không cẩn thận nhìn lén cái không nên thấy.
“Nhưng. . . . . .”
Tiểu Tuệ khó xử, nàng lo lắng cho Vương gia, cũng lo lắng cho phu nhân!
“Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình, không có việc gì!”
“Phu nhân, vậy em chờ ở bên ngoài, có chuyện gì người phải nhớ gọi em. . . . . .”
Cuối cùng nàng không thuyết phục được Lộ Nhi, Tiểu Tuệ chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện rời đi, mà Lộ Nhi chỉ ngượng ngùng cười:
“Biết rồi, gà mái mẹ ạ!”
Đúng vậy, thật ra tại sao nàng không cảm thấy được Tiểu Tuệ giống như con gà mẹ vậy?
Đẩy Tiểu Tuệ ra, đóng kín cửa, xem thử rèm cửa sổ nữa, Lộ Nhi rón rén kéo kín lại, cũng kéo cả màn cửa, kiểm tra một lần, xác định không có sơ hở gì sau đó mới xoay người lại.
Ô ô, Vương gia, làm sao chàng còn chưa tỉnh lại vậy, là chàng ép Lộ Nhi nha, Lộ Nhi cũng không muốn đối xử với chàng như vậy!
Danh Sách Chương: