“Cha, cha thật tốt. . . . . .”
Bình thường thời gian tiếp xúc cùng Hiên Vương không nhiều lắm, nhất định là người cha này luôn luôn bận rộn, Bảo Bảo hưng phấn nhìn Hiên Vương, thanh âm cũng cực kỳ kích động.
“Ha ha, Bảo Bảo, con xem cái này. . . . . .”
Đi tới một khung sắt, Hiên Vương chỉ vào một cuốn phía trên, cười nói:
“Cái này là một thanh nhuyễn kiếm hoàng tổ phụ để lại. . . . . .”
Buông Bảo Bảo ra, Hiên Vương mang nó xuống, tay hơi run lên, cuốn đồ vốn là được cuốn gọn lại giờ đã mở ra:
“Con xem. . . . . .”
Lộ Nhi kinh ngạc nhìn, đây chính là nhuyễn kiếm? Lúc trưng bày, giống như một loại vải thượng hạng cuộn vào, nhưng khi mở ra lại cảm thấy rất sắc bén?
Thân kiếm không phải là rất sáng nhưng lưỡi kiếm cũng rất bén nhọn.
“Cha, cha có thể biểu diễn một lần để cho Bảo Bảo xem một chút không?”
Bảo Bảo rất hứng thú, hắn hưng phấn nhìn Hiên Vương, vui vẻ hỏi.
“Đúng vậy, Hiên, chàng thử một chút đi!”
Tới cổ đại lâu như vậy, Lộ Nhi còn chưa thấy Hiên Vương múa kiếm đó?
“Ha ha, được!”
Hiên Vương thản nhiên cười một tiếng, Lộ Nhi cùng Bảo Bảo vội vàng lui về phía sau mấy bước, chỉ thấy Hiên Vương nhẹ nhàng xoay người, kiếm hoa bay múa, cả người cũng phiêu dật không thể tưởng——
Vậy làm sao có thể coi là múa kiếm chứ? Rõ ràng chẳng khác gì khiêu vũ nha.
Không chớp mắt nhìn Hiên Vương, Lộ Nhi cũng rất muốn học, len lén nhìn về phía Bảo Bảo, chỉ thấy hai mắt hắn trừng thật to, không hề chớp động.
“Thế nào? Thật ra đây là một thanh kiếm tốt, cũng coi là một món bảo bối khó có được. Nhưng thân kiếm quá nhẹ, cũng tương đối nhỏ, không thích hợp cho đại nam nhân dùng. Nữ tử Đại Nguyệt chúng ta có rất ít người múa kiếm, cho nên cha mới cất đi. Bảo Bảo, con còn nhỏ, khí lực cũng nhỏ, cha cảm thấy, con sẽ thích thanh kiếm này. . . . . .”
Danh Sách Chương: