Dường như rất quan tâm để ý, nhưng ánh mắt không có một tia lo lắng.
“Chuyện này ta làm sao biết rõ. . . . . .”
Trong lòng vốn là vội vàng, nhưng Lộ Nhi lại không thể đuổi tôn đại thần này đi, chỉ có thể tùy ý ứng phó.
“Haiz, Khánh Vương cũng thật là đáng thương, vốn là một mỹ nam tử trẻ tuổi phong độ, hiện tại thì hay rồi, lại thành một phế. . . . . .”
Chữ “nhân” còn chưa nói ra, Lộ Nhi quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta một cái, cả giận nói:
“Thái y đều đã nói không có chuyện gì, chẳng lẽ công chúa lại hi vọng Khánh Vương gặp chuyện không may sao? Công chúa, thật ra thì ở chỗ này của ta nói thế nào cũng không sao cả, ta sẽ không nói lung tung, cũng sẽ không lắm điều, nhưng nếu như bị người khác nghe được, thật khó nói. . . . . .”
Hừ, nàng ta muốn làm gì chứ? Bôi nhọ Khánh Vương như vậy, không phải là vì để cho nàng cảm thấy đau lòng sao?
Cảm thấy đau lòng, ngăn cản hôn kỳ, chờ ca ca của nàng ta tới đây sao?
Nghĩ đến bản thân mình, Lộ Nhi không nhịn được thở dài một tiếng, người này a, tại sao cứ như vậy?
Hạnh phúc đối với nàng mà nói, tới không dễ dàng, nhưng. . . . . .
Nhưng, nàng chỉ hy vọng, không nên quá mức ngắn ngủi!
Hiên Vương đã nói sẽ không để ý, nhưng, nhưng ai biết khi thật sự gặp chuyện không may, hắn sẽ làm thế nào?
Thật sự không thèm để ý sao?
“Lộ Nhi, ta không phải là có ý đó, ta chỉ nói là. . . . . .”
Công chúa còn chưa nói hết, một nha đầu liền hốt ha hốt hoảng chạy vào:
“Phu nhân, phu nhân, không xong, không xong. . . . . .”
Cứ hốt ha hốt hoảng vọt vào như vậy, Lộ Nhi bất an nhíu mày, không vui hỏi:
“Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra?”
Không phải là. . . . . .
Không phải là Khánh Vương đã xảy ra chuyện chứ?
Tâm Lộ Nhi đột nhiên nhói một trận, không được, ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may a!
Danh Sách Chương: