“Các ngươi. . . . . . Các ngươi không được tới đây, ta. . . . . .”
Bắt gặp ánh mắt ngoan ác của họ, cô gái sợ hãi lui về phía sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Ha ha, Hương Linh, đây là ý tứ của phu nhân, chúng ta cũng không dám cãi. . . . . .”
Hai người cười vui vẻ, phải biết rằng, khi lão gia ở trong phủ lại cực kỳ yêu thích nữ nhân xinh đẹp này, lão gia vì nàng ta, thậm chí ——
Thậm chí lạnh nhạt với phu nhân rất lâu!
Lão gia lạnh nhạt với phu nhân, có lẽ nói lão gia lạnh nhạt ai vốn không liên quan đến nàng nhưng phu nhân nhìn lão gia cưng chiều một tàn hoa bại liễu, trong lòng của nàng có thể dễ chịu hơn sao?
Trong lòng phu nhân không thoải mái, không sảng khoái, các nàng làm người hầu, đặc biệt là nha đầu bên người phu nhân, cuộc sống có thể tốt hơn sao?
Cho nên, món nợ này các nàng không dám tìm phu nhân tính toán, nhưng tìm nữ nhân này, tùy tay phu nhân bắt nạt cũng là dễ dàng.
“Phu nhân, ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Hương Linh luôn là người tâm trí, Hương Linh cực kỳ có chủ kiến, vốn là mê hoặc một người đàn ông cũng không phải là việc khó gì, nhưng. . . . . .
Nhưng đối mặt với người nam nhân này nàng lại không làm được.
Từ khi ra khỏi Vương phủ, người đàn ông này không tồi, dùng thủ đoạn của nàng muốn giành quyền vốn không khó khăn, nhưng mấu chốt là. . . . . .
Người nam nhân kia, từ rất lâu đã không có quyền thế gì, chính thất của hắn cường hãn, khiến hắn hưu thê (bỏ vợ) ư, không có cửa đâu!
“Ngươi cái gì mà ngươi? Khi dùng thủ đoạn đùa bỡn dụ dỗ, câu dẫn lão gia, sao không thấy nói lắp như vậy?”
Nữ tử nhếch mày, hai mắt bốc lửa nhìn cô gái vóc người yểu điệu, dung mạo trẻ trung xinh đẹp kia——
Ha ha, không trách lão gia cũng không thể rời mắt được?
Ngươi xem nàng rơi lệ, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, ngay cả mình nhìn thấy đều có chút không đành lòng a. . . . . .
Danh Sách Chương: