Ở trong Vương phủ cũng không phải là lăn lộn một ngày hai ngày, Tiểu Tuệ tự nhiên cũng biết đây là ý gì, nhìn ý tứ công chúa, muốn lui về chỉ sợ cũng không được, không thể làm gì khác hơn là run rẩy nhận lấy.
“Nô tỳ đa tạ công chúa quan tâm, ngày khác nô tỳ có rảnh rỗi, nhất định sẽ đến bái phỏng!”
Quả nhiên là có tiền đi khắp thiên hạ, không tiền nửa bước khó đi, một ngọc trâm nho nhỏ, không nghĩ tới sẽ có tác dụng lớn như vậy.
“Được! Vậy cáo từ. . . . . .”
Công chúa hài lòng cười một tiếng, hai mắt lại quét về phía phòng, thấy cửa sổ đóng chặt, không hiểu nhíu mày.
“Công chúa, người nói nha đầu kia có thể tin được không?”
Ra ngoài Ngạo Vũ Các, Tiểu Mê nhìn chung quanh một chút, bất an hỏi.
“Ta cũng không rõ ràng lắm, không khác là bao. Tiểu Mê, chỉ cần nàng ta tham tiền, không phải là vấn đề lớn. . . . . .”
Công chúa cười lạnh ngắt một bông hoa, tự tin nói.
“Nhưng, công chúa, nếu như nàng ta không đáng tin, vậy. . . . . .”
Tayngọc cầm một cánh hoa, công chúa hung hăng xé ra, vứt xuống trên đất hai chân đạp lên:
“Nhưng không phải là ngươi cũng biết sao? Nàng ta đi theo bên người Lộ Nhi lâu nhất, sợ rằng trong Vương phủ này, cũng chỉ có nàng ta là hiểu rõ nhất bây giờ Lộ Nhi . . . . . .”
“Công chúa nói rất đúng, nô tỳ hiểu. . . . . .”
Công chúa đối với điện hạ thật tốt, vậy mà vẫn dốc hết sức lực như vậy vì điện hạ.
“Tiểu Mê, ngươi cũng không thể khinh thường. Ngươi cũng biết, ta lo lắng nhất, chính là ngươi . . . . . .”
Tình cảm giữa Tiểu Mê và Lộ Châu rất tốt, nàng cũng đã hầu hạ Lộ Châu mấy năm, công chúa lo lắng Tiểu Mê sẽ lỡ miệng.
“Công chúa. . . . . .”
Tiểu Mê ủy khuất nháy mắt mấy cái, nàng chỉ không hy vọng chủ tử phạm sai lầm, không hy vọng chủ tử bị điện hạ trừng phạt.
Trừng phạt của điện hạ, thật sự rất kinh khủng. . . . . .
Nghĩ đến ánh mắt muốn chết không xong của bọn họ, cả người Tiểu Mê không nhịn được mà run rẩy!
Danh Sách Chương: