Lộ Nhi, nàng không nên tự nói mình như vậy. Thật ra thì trong lòng của hắn, nàng vẫn luôn là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
“Hiên Vương, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, ngài nói ngài không muốn đứa bé này, nhưng đứa bé này nếu như là của ngài, ngài sẽ hối hận sao?”
Hối hận? Nếu quả thật đúng là như vậy, hắn có thể hối hận hay không. . . . .
Quan sát bụng Lộ Nhi, Hiên Vương cũng không khẳng định rõ liền đứng lên:
“Hài tử không phải của ta. . . . . .”
Lộ Nhi chán nản nhìn hắn chỉ có thể nói với mình như vậy.
Bọn họ quen biết là ba năm trước đây!
Bọn họ hoan hảo cũng là ba năm trước đây!
Nếu như bọn họ thật sự có hài tử, hiện tại cũng cũng đã biết chạy. . . . . .
“Tốt! Rất tốt! Cực tốt. . . . . .”
Liên tiếp nói mấy chữ tốt, Lộ Nhi lui về phía sau một bước, vẻ mặt cực kỳ chăm chú nhìn Hiên Vương, lạnh lùng nói:
“Theo lời của Vương gia, Lộ Nhi đã hiểu, nhưng Lộ Nhi cũng muốn nói rõ với Vương gia, đứa bé này chính là tính mệnh Lộ Nhi, nếu như đứa bé có chuyện không may xảy ra, Lộ Nhi tuyệt đối không sống một mình!”
Thanh âm vô cùng kiên định, Lộ Nhi không vui nhìn hắn, Vương gia tôn quý này ——
Hắn không phải là có hứng thú đối với nàng sao? Tốt, cũng có thể, vậy thì không thể động đứa bé này!
Không phải là bởi vì hài tử là của hắn, chỉ là bởi vì đứa bé này là người thân duy nhất của nàng trên đời này!
“Nàng. . . . . .”
Hiên Vương lấn đến gần một bước, đôi mắt màu lam nhạt hung hăng nhìn chằm chằm Lộ Nhi, ở trong đó mang theo âm ngoan tàn bạo.
Lộ Nhi bị dọa sợ đến nỗi vội vàng bảo vệ cổ, lần trước trong lúc tức giận, tay của hắn bóp cổ nàng thật chặt, thiếu chút nữa liền bóp chết nàng.
“Nàng. . . . . . Nói, hắn rốt cuộc là người nào?”
Bàn tay duỗi ra cuối cùng vẫn là để xuống, con ngươi màu lam nhạt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lộ Nhi dường như muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi.
Danh Sách Chương: