Độc khó hiểu, không làm tổn thương đến thân thể hắn, nhưng lại cho hắn một đôi mắt xanh khiến cho người ta chán ghét ——
Thật may, chỉ cần khống chế được tâm tình của mình sẽ không xảy ra chuyện gì, ánh mắt vẫn là màu đen.
Nếu như cả ngày đều là đôi mắt xanh, hắn nhất định sẽ bị tức đến phát điên !
“Thật không? Nhưng mới vừa rồi. . . . . . mắt của chàng rõ ràng là. . . . . . Ta vừa thấy. . . . . .”
Lộ Nhi không cam lòng mân mê miệng, nàng cũng không hiểu, màu xanh có cái gì không tốt, tại sao có cảm giác Hiên Vương không thích nó chứ?
“Lộ Nhi, đi, chúng ta trở về!”
Không muốn tiếp tục vấn đề này, chuyện đã trải qua, hắn cũng không muốn cho Lộ Nhi biết, đau đớn nên quên đi, không phải là để cho người ta ghi nhớ, để cho người ta trải qua cùng hắn.
Quay đầu nhìn lại viện sau lưng, ở trong đó, không biết ba nữ nhân kia có nghe thấy giọng nói của hắn không, các nàng làm thế nào cũng không nghĩ ra, nam nhân mà các nàng ngày nhớ đêm mong đang ở bên cạnh các nàng, giữa bọn họ, chẳng qua chỉ cách một bức tường mà thôi.
“Hiên, chàng. . . . . .”
Hông đột nhiên bị nắm chặt, thân thể đã bay lên không trung, Lộ Nhi kinh ngạc nhìn Hiên Vương, hắn bĩu môi, cười nhẹ nói:
“Các nàng đang đi ra . . . . .”
Lộ Nhi cuống quít quay đầu, chỉ thấy ở cửa Hải Đường Các, mấy bóng dáng màu sắc rực rỡ đang đứng đó, không phải sao?
Các nàng đã đi ra?
Lộ Nhi khẽ cười, nàng đã nói, rõ ràng chỉ cách một bức tường, các nàng cũng không phải là người điếc, làm sao có thể không nghe được giọng nói của hắn chứ?
Chẳng qua là, nghe được thì sao, không nghe được thì như thế nào?
Đến cuối cùng, vẫn không phải là không thể thấy được chủ nhân của giọng nói đó sao?
“Lộ Nhi, đợi nàng ta rời đi, ta cũng sẽ đứa họ rời khỏi đây. . . . . .”
Thanh âm nhàn nhạt mang theo độc sủng, khiến Lộ Nhi say mê, đỏ mặt.
Danh Sách Chương: