Bảo Bảo, con thật đáng thương, bọn họ đều không tin con!
Hiên Vương không tin hoàn toàn, mà Hoàng thái hậu căn bản chưa hề tin. . . . . .
“Vậy cũng đúng! Lộ Nhi, ai gia muốn Hiên nhi cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nó cũng thận trọng. Mà cô, cũng là người thông minh, sẽ không nói láo! Nhưng ai gia vẫn không hiểu, vẫn luôn không nghĩ ra, Hiên nhi tìm cô ba năm, cô đã ở chỗ nào? Huống chi, hai tháng trước, người của Hiên nhi vẫn đang tìm cô, nhưng trước đây không lâu chợt gọi mọi người về. . . . . . Chỉ vì, cô xuất hiện, còn mang theo đứa bé!”
Ánh mắt sáng như đuốc nhìn Lộ Nhi, trong lòng nàng cả kinh, tự nhiên cũng hiểu ý tứ của Hoàng thái hậu, chẳng qua là. . . . . .
Chẳng qua là. . . . . .
Chuyện kia, nàng không thể nói với người nào khác! Bao gồm cả Hoàng thái hậu!
“Nương nương, rất nhiều chuyện nhìn thấy cũng không nhất định là thật. Lộ Nhi chỉ có thể nói, đứa bé này là của Hiên Vương, chờ đứa nhỏ ra đời, mọi chuyện cũng sáng rõ, không phải sao? Về phần cửu tộc, Lộ Nhi cũng chỉ có một mình, ở chỗ này không người thân thích, chuyện này Vương gia cũng biết!”
Lộ Nhi cúi đầu, trong lòng thật lo lắng:
Đứa nhỏ, không biết chờ con lớn, biết mẹ đã từng khó xử, con có thể . . . . .
“A? Lộ Nhi cô nương nói như vậy, ai gia tạm thời tin cô một lần. Về chuyện Hiên nhi nói qua, chuyện danh phận, vẫn là chờ sau khi sinh hài tử hãy bàn sau! Đúng rồi, cô biết Hoàng thượng gọi Hiên nhi qua đó là có chuyện gì không?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, không hiểu nhìn Hoàng thái hậu, bà khẽ cười nói:
“Công chúa của Đại Hướng quốc sắp tới đây, nàng tới đây để bái phỏng, còn thực tế thì sao ? Cô cũng nên biết, giữa các quốc gia, đặc biệt là giữa các nước có thực lực tương đối lớn, hòa thân cũng là chuyện rất bình thường. Ai gia còn chưa quyết định, nhưng Hiên nhi cũng đã đến tuổi thành gia lập thất. . . . . .”
Danh Sách Chương: