Lộ Nhi nhàn nhạt cười một tiếng:
“Mới vừa nhìn thấy hoa kia, ta đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, nếu như thái y bắt mạch sai, chúng ta có thể tìm một đứa nhỏ không khác mấy, biến thành hai, đánh lừa mắt họ!”
Quay đầu len lén nhìn Hiên Vương, chỉ thấy hắn khẽ cau mày nhìn mình, nàng bèn cười nói:
“Nhiều hài tử, cũng bớt đi một phần nguy hiểm. Người kia không phải nói Oa Oa là tiềm long tinh chuyển thế sao? Vậy ta sinh hai, để cho bọn họ đoán đi!”
Nàng không thể làm cho người kia thay đổi lời nói, nhưng nàng có thể làm hắn ta rối loạn, nhưng nàng thật sự không bỏ được đứa bé này, nếu như có thể cam lòng, nàng sẽ đem con đưa đi, đổi một đứa nhỏ khác để nuôi dưỡng.
Nhưng nghĩ đến Oa Oa nho nhỏ, nhỏ như vậy không có cha mẹ ở bên người chăm sóc, trong lòng Lộ Nhi vẫn rất bất an.
“Chẩn sai? Chuyện này cũng có thể. Lộ Nhi, chủ ý này của nàng không tệ, ta cảm giác rất tốt!”
Nghĩ một lát, Hiên Vương suy tính qua các hậu quả, chợt ha ha cười, lớn tiếng khen.
“Chàng cảm thấy cũng có thể được?”
Lộ Nhi có chút kinh ngạc, tìm thêm một đứa bé, đối với một Vương gia mà nói, là có chút. . . . . .
“Sẽ để cho hắn làm thiếp thân thị vệ cho con trai chúng ta đi! Lộ Nhi, cách này rất tốt, ta sẽ an bài. . . . . .”
A, thật sự có thể được a!
Nhìn Hiên Vương cao hứng vô cùng, Lộ Nhi không nhịn được hé miệng cười khẽ, nàng cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới lại thành diệu kế. Cái này gọi là cái gì?
Mèo mù vớ cá rán!
Mồ hôi, mặc dù nói không dễ nghe, nhưng cũng coi là sự thật.
Có điều khiến cho Lộ Nhi giật mình là, ngày bọn họ rời đi, vẫn không thay đổi, vẫn là ngày đã định.
Bạch Vân bị nhốt lâu như vậy, đã sớm hưng phấn đạp chân sau, thở hồng hộc.
Danh Sách Chương: