Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70644.



“Nhiễm Nhiễm, ngày xưa con còn nhỏ, có những chuyện không thể nói sớm cho con biết được, hơn nữa ba con hi vọng con có thể có sống vui vẻ, không lo âu, nếu như không phải xảy ra chuyện, con căn bản không cần thế này!” Bối Tịnh Nguyệt cũng rất thương xót cô, nhưng không thể bỏ mặc cô đi theo trái tim của cô.





Có những chuyện, cô nhất thiết phải biết sự thật, cho dù là sự thật đó rất đau lòng.





“Nếu như không xảy ra chuyện, vậy con có phải cả đời đều không biết? Đều không cần biết nữa? Hai người rốt cuộc còn giấu con bao nhiêu chuyện? Con có phải con ruột không? Con có phải là con gái của mẹ không?” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên mở to đôi mắt nhìn vào bà, “Mẹ, mẹ còn gì chưa nói cho con nghe? Nhân lúc con bây giờ còn chấp nhận được, mẹ một hơi nói ra hết đi!”





“Nhiễm Nhiễm, không còn nữa. Con nhất định đừng kích động!” Bối Tịnh Nguyệt hối hận thật rồi, không nên nói vào lúc này.





“Con làm sao có thể không kích động? Mẹ nói chồng con là hung thủ giết hại ba con, mẹ nói anh ấy là kẻ thù của con! Con làm sao có thể giữ bình tĩnh được?” Cô sờ vào phần bụng nhô lên, “Bảo bối, mẹ không tốt, đều là lỗi của mẹ, kích độngq quá rồi……”





Cô vào lúc này, có thể bình tĩnh lại mới có ma đó!





Bối Tịnh Nguyệt không dám lên tiếng an ủi cô, chuyện như thế đối với cô mà nói đích thực rất khó chấp nhận.





Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi lên sofa, lâu lắm cũng không bình phục được tâm trạng của mình, cô làm sao cũng không tin tưởng được lời của mẹ.





Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến bước chân trầm vững, âm thanh này cô quá quen thuộc rồi.





Thần Hạo!





“Chồng ơi……” Cô dựa vào trên sofa, ấm ức tội nghiệp nhìn anh đi vào.





Cảnh Thần Hạo nhận được điện thoại của người giúp việc, từ phòng họp đi ra, một đường phóng xe đến đây.





Nghe được hai chữ đơn giản “Chồng ơi” của Nhiễm Nhiễm, trong lòng của anh sắp tan nát rồi.





“Nhiễm Nhiễm.”





Anh bước nhanh qua đó, ngồi kế bên cô, để cô dựa lên người mình, “Không sao, anh ở bên em.”





Anh thật ra muốn trực tiếp dẫn Nhiễm Nhiễm rời khỏi, nhưng có những chuyện giải quyết không tốt, cứ tiếp tục tuần hoàn đối với mỗi một người đều không có bất kì ích lợi gì.





Anh ôm lấy eo Bùi Nhiễm Nhiễm, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt cô, nghĩ đến lời đối thoại vừa nãy của họ, trong mắt toàn là sự cưng chiều đối với Nhiễm Nhiễm, vợ tốt thật, bây giờ cuối cùng biết tin tưởng anh rồi.





Chuyện chưa từng làm qua bị vu khống như thế, đích thực không dễ chịu.





“Chồng ơi……”





Nhiễm Nhiễm cũng không biết bản thân bị gì rồi, chỉ là cảm thấy đột nhiên yên tâm hẳn lên, có anh bên cạnh có thể nhõng nhẽo, có thể làm gì cũng được, trong lòng có đau khổ khó chịu gì cũng có thể nói ra hết, đều có người nghe có người thương có người lo cho cô mặc cô.





“Ngoan, không sao.” Anh thuận thế hôn lên trán cô một cái, từ cái nghiêng đầu nhìn vào Bối Tịnh Nguyệt, “Mẹ, ba……”





“Cậu đừng nói, tôi hỏi cậu.” Bối Tịnh Nguyệt cắt ngang lời anh, “Ông ấy trước lúc tự sát cậu có phải đi gặp qua ông ấy?”





“Vâng.”





“Chính là vì cậu đi gặp qua ông ấy, lời nói của cậu kích thích đến ông ấy, ông ấy mới tự sát đấy!” Bối Tịnh Nguyệt giọng điệu quyết đoán, “Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi cậu còn rõ ràng hơn tôi.”





“Chính là vì rõ ràng, cho nên càng không thể bị oan ức, chuyện của Bùi gia con rất đáng tiếc, không có phát giác tức thời, nhưng chuyện này không liên quan đến con, không liên quan đến Cảnh thị, cho dù là có chút liên quan, chỉ có thể nói là tập đoàn Âu Dương phát triển lớn mạnh, Cảnh thị không cản trở được thôi.” Anh cũng không muốn cản trở.





Chặt dê phải chặt dê béo, nếu tập đoàn Âu Dương cứ dậm chân tại chỗ, Nhiễm Nhiễm sẽ quay về sao?





“Đây là lời giải thích của cậu? Cậu vẫn chưa nói cái chết của ba Nhiễm Nhiễm!” Bối Tịnh Nguyệt nắm lấy điểm này không buông.





Bà nhận định cái chết của Bùi Chính Nam có liên quan đến Cảnh Thần Hạo.





“Con chỉ là đi thăm ông ấy.”





Vì Nhiễm Nhiễm cứ mãi không về, anh chỉ là đi thăm Bùi phụ, Bùi phụ tự nhiên là còn nhớ anh, ngày đó anh cũng không nói gì nhiều với Bùi phụ.





Ảnh hưởng sâu sắc nhất chắc là nói cho ông ấy nghe mình thích Nhiễm Nhiễm.





Nếu chỉ vì nguyên nhân này Bùi phụ liền đi chết, vậy đích thực là lỗi của mình.





Nhưng không phải vì như thế.





“Ông ấy là chết tự nhiên, không phải tự sát.” Giọng điệu Cảnh Thần Hạo bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ lên bụng to của Nhiễm Nhiễm, để cô cảm giác được dễ chịu chút.





“Chính là tự sát!”





“Mẹ à, mẹ lúc đó cũng không ở đây, tại sao lại khẳng định như thế?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Bối Tịnh Nguyệt, có chút không hiểu nổi mẹ mình thật.





“Cái chết của ba không phải tự sát, cho dù tự sát cũng không liên quan đến Thần Hạo, con không tin lời mẹ nói!” Đôi tay cô cũng ôm lấy eo của Cảnh Thần Hạo, “Chúng ta đi về thôi……”





Cô không muốn ở đây tiếp tục chủ đề này nữa, ba đã qua đời nhiều năm rồi, tại sao còn ở lúc này lại nhắc lại chứ?





Còn nói là vì Thần Hạo, cô không muốn tiếp tục ở đây nữa.





“Được.” Cảnh Thần Hạo đỡ cô đứng dậy, lễ phép nhìn vào Bối Tịnh Nguyệt, “Mẹ, chúng con về trước nhé, ngày mai thông tin chi tiết qua đời của ba sẽ đưa đến tay mẹ.”





Bối Tịnh Nguyệt nhìn thấy họ rời khỏi, con gái bây giờ cũng không tin bản thân, đi tin một người ngoài rồi!





Rốt cuộc những năm nay, cho cô uống thuốc mê hồn gì rồi, ngay cả lời nói dối cũng có thể tin được!





Trong xe trên đường về, đầu Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào chân Cảnh Thần Hạo, tay của anh ôm lấy cánh tay cô, vòng lấy cả người cô.





“Em ngày mai không đến nữa!” Cô có chút giận dỗi.





Có thể là vì mang thai, tính khí trở nên có chút kì lạ, hôm qua nghe đủ lời mẹ nói, hôm nay lại là một quả bom nặng cân, nếu như ngày mai cô còn đến đây, không biết mẹ lại sẽ nói gì nữa.





“Được, ngày mai anh ở nhà với em.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn vào khuôn mặt cô, “Giận dữ sinh nếp nhăn……”





“Ý của anh là gì? Em sinh nếp nhăn anh sẽ không thích em nữa?” Bùi Nhiễm Nhiễm trố to đôi mắt nhìn anh, “Anh là kiện nhan sắc?”





“Anh tưởng rằng em không muốn sinh nếp nhăn.” Cảnh Thần Hạo từ từ cúi đầu tiến gần cô, “Nhiễm Nhiễm của anh làm sao cũng đẹp.”





“Đó là vì anh căn bản không nhớ rõ những người phụ nữ khác mặt như thế nào, trong mắt anh chỉ có mình em, đương nhiên em là đẹp nhất!” Cô cười nhẹ nhàng.





Ở bên anh đấu khẩu với anh, tâm trạng tốt nhiều rồi.





“Uhm, vợ anh nói rất đúng, trong mắt anh chỉ có mình em.” Từ ngày xưa đến giờ, đều chỉ có cô.





“Nói anh yêu thầm em mấy chục năm anh còn không tin, em quả nhiên quyến rũ thật!” Cô cười lại nghiêng đầu xuống, nhắm đôi mắt dựa vào người anh.





Cảnh Thần Hạo mặc những động tác nhỏ của cô, sau gáy dựa lên người anh, còn ở vị trí mấu chốt, cô đúng là biết dựa thật.





“Uhm, quyến rũ thật.”





Bùi Nhiễm Nhiễm đổi một tư thế thoái mái, lúc nghe được tiếng trả lời của anh, đã mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi.





Lúc đến nhà, Cảnh Thần Hạo bế cô lên lầu, động tác cẩn thận từng tí, sợ rằng làm ồn đến cô.





Bây giờ thời gian còn sớm, công ty có rất nhiều chuyện vẫn chưa xử lý, anh nhìn một mắt vào vẻ mặt ngủ yên của Bùi Nhiễm Nhiễm, không có tâm tư đi công ty.





Cầm lấy vi tính ngồi kế bên cô, canh chừng cô.





Bên ngoài cửa sổ đang rơi hạt mưa mùa thu, làm ướt cửa kính trong suốt, anh tập trung vào vi tính trước mặt, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn vào Nhiễm Nhiễm đang ngủ, thay cô giữ góc tấm mền.





Giấc ngủ này của Nhiễm Nhiễm có chút lâu, nhưng rất ngon giấc, mở to mắt liền nhìn thấy Cảnh Thần Hạo ngồi kế bên cô canh chừng cô, niềm hạnh phúc nhè nhẹ tràn lên đầu lòng.





“Tỉnh rồi? Muốn ăn gì không?” Cảnh Thần Hạo đặt vi tính xuống, ngồi bên cạnh giường.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK