Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70771.



"Vậy ý anh là gì? Anh phải cho em xem mới được." cô ta cười nghiên ngã, không tin anh ta sẽ lấy ra món gì.





"Không được, đó là bí mật, thứ em muốn, nếu anh lấy ra em nhất định phải nhận." anh ta đưa đầu sát mặt cô, cái trán hai người đụng vào nhau, "Vợ, là một thứ tốt?"





"Sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng? Giấy tờ nhà, hay là cổ quyền của công ty?" cô ta lùi bước, cố ý lạnh lùng nói.





"Em muốn những thứ đó à?" Mẫn Lệ từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, "anh tưởng em muốn thứ này chứ."





Anh ta mở ra, bên trong lặng lẽ đặt một chiếc nhẫn kim cương, dưới ánh nắng rọi vào chiếc nhẫn càng thêm lấp lánh chói lóa.





"Chiếc nhẫn......" cô ấy đưa tay lấy chiếc nhẫn ra, "tặng em à? Có vừa không?"





"Nhất định vừa, lấy kích thước ngón tay của em mà." Mẫn Lệ nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, bỗng nhiên cảm thấy tiếp theo cô ta sẽ ném bỏ chiếc nhẫn vậy!





Cố Linh nhìn cô ta, đưa vào mặt anh, "đáng lý ra anh nên đeo cho em chứ? Hay là để em tự đeo ư?"





"Đương nhiên không phải!" Mẫn Lệ nhanh chóng giật lấy chiếc nhẫn trên tay cô, chụp lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.





Nhìn vào ngón tay thon dài, ngón tay xinh đẹp thế, cô gái xinh đẹp thế, sẽ đeo chiếc nhẫn cưới này, thì sẽ là vợ của anh rồi.





Nhìn động tác tỉ mỉ cẩn thận của anh ta, trong lòng cô ta càng thêm cảm động.





Ngón tay trái vô danh kia đã được đeo chiếc nhẫn lên.





Cô ta vẫn chưa nhìn rõ, lại nhìn thấy Mẫn Lệ ở đối diện lấy thêm một chiếc hộp màu đỏ ra, cực kỳ hứng thú nói, "tới lượt em rồi!"





Mẫn Lệ nhìn vào động tác do dự của cô ta, "vợ, em không đói sao? Đeo nhẫn xong rồi chúng ta cùng đi ăn đồ nào!"





"Em không đói." Cô ta cầm chiếc nhẫn lên, nhìn vào ngón tay ốm trơ xương của anh ta, "thực sự em thấy tay anh không đeo nhẫn thấy đẹp hơn đấy!"





"Đeo nhẫn vào lại càng đẹp hơn!" chỉ cần đeo nhẫn vào, là mọi người nhìn vào đều biết rằng họ đã kết hôn rồi!





Cô ta ngửi được mùi thơm đồ nướng, không nhịn được, bụng cảm thấy đói, rất muốn ăn.





Ngẩn đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, cảm thấy nên đeo nhẫn cho anh ta thôi.





Bản thân cũng đã đeo nhẫn rồi, anh ta không thể không đeo được.





Quả quyết đeo chiếc nhẫn vào, đi về phía trước choàng tay anh, "đi ăn thôi."





Chủ động như thế, sự hấp dẫn của chiếc nhẫn thật lớn lao!





"Là anh làm thật sao? Chả phải là lúc em thức dậy anh chỉ làm qua loa thôi sao?" Cố Linh nhìn vào món đồ nướng, đều là thứ cô ta thích ăn, cô ta khẽ cười nhìn anh ta.





"Vợ, bây giờ anh có thể tiếp tục làm thêm cho em xem nhé."





"Chỉ là làm cho em xem thôi sao?" trên tay Cố Linh cầm một xâu cánh gà, nhìn anh ta, ánh mắt cô có vẻ không hiểu.





"Không phải, nhưng cũng có thể, anh làm cho em xem, sau khi xem xong là có thể ăn luôn." Anh ta mỉm cười đến chỗ lúc nãy, trổ tài nướng cho cô ta xem.





Anh ta thật sự có tài nghệ nấu nướng bẩm sinh không nhỉ?





Không thể nào, cái gì mà bẩm sinh chứ, việc này chả phải là rất đơn giản sao?





Tùy tiện quẹt và trở đi trở lại là được rồi.





Tô mì hôm bữa của anh ta, cô vẫn còn nhớ như in, cái gì mà nấu nướng trời sinh chứ, cô ta vẫn phải ăn hết đấy thôi.





Mẫn Lệ thấy cô ăn một cách vui vẻ, bỗng nhiên hỏi, "có phải em thích ăn đồ anh nấu đúng không?"





"Em đâu còn chọn lựa nào khác? Anh đã chiếm đóng hết mọi nơi, đâu còn chỗ cho đầu bếp nữa!" cô ta uể oải tựa người vào ghế đu, phía trên có chiếc ô che hết ánh nắng.





Phía sau chiếc ô che nắng có một chiếc xe hạng sang, lát nữa họ sẽ ngồi chiếc xe đó trở về!





Không đúng, họ sẽ lái chiếc xe đó đi chu du bên ngoài.





"Anh cũng ăn đi, em đã ăn no rồi." cô ta bỗng nhiên ngồi dậy, đi đến bên cạnh anh ta, "để em!"





"Để em à?" Mẫn Lệ có chút kinh ngạc nhìn cô ta, "Em có được không?"





"Em đi chu du thiên hạ bao nhiêu năm nay, làm sao đến cả cái này cũng không biết chứ? Anh xem thường em quá rồi, thực ra em mới là cao thủ đầu bếp thực thụ, nhưng mà thường em ít nấu cơm lắm." cô ta ít nấu cơm thôi, nhưng lúc nhỏ thường xuyên nấu cơm đấy.





Lúc đó, nghĩa phụ cũng không có tiền, sau này sau khi có tiền rồi, thì rất ít khi nấu cơm, chỉ nấu cho một mình nghĩa phụ thôi.





Cô ta cũng rất ít khi ăn những thứ cô ta tự làm, bởi vì lúc một mình thì cô không muốn nấu cơm.





Mẫn Lệ đứng bên cạnh nhìn cô, tháo cái yếm ra đưa cho cô, mặc dùm cô.





Hành động cử chỉ thân mật và ấm áp như thế, khiến cô cảm động.





Cổ họng như nghẹn đắng, không ngờ một người đàn ông cao to cương nghị như Mẫn Lệ, lại có lúc ấm tình đến thế.





Anh ta buộc cái yếm vào rồi, nhìn động tác điêu luyện của anh, quả nhiên là biết làm, vả lại nhất định làm tốt hơn anh nữa.





Sau khi ăn xong, lại càng khẳng định như thế.





"Vợ, em làm ngon lắm, làm ngon hơn anh gấp vạn lần! lúc nãy thật làm khổ cái dạ dày của em!" Mẫn Lệ nhìn vào gương mặt nhỏ thanh tú của cô ta, trên gương mặt nhỏ đỏ sẩm, càng nhìn càng chảy nước miếng, nhìn đẹp mặn mà, rất muốn cắn một cái.





"Em cảm thấy anh làm ăn cũng rất ngon mà, không có khó ăn lắm đâu." Cô ta ăn một cách vui vẻ.





"Vậy em có thích không?" anh ta kích động hỏi.





"Thích chứ." Cô ta mỉm cười, lâu lâu thuận theo ý anh cũng tốt mà.





"Tốt thật!" Mẫn Lệ kích động từ phía sau lưng ôm cô ta, "bỗng nhiên phát hiện, quả thực chúng ta là trời sinh một cặp!"





"Anh nghĩ hơi quá rồi, ông trời đâu có nhiều thời gian để quản chúng ta chứ?" hôm nay tâm trạng của cô ta đều chiều theo ý anh.





Anh ta vẫn cứ ôm cô suốt, khiến cho cô bì trệ công việc, nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất vui.





Bữa ăn trưa kết thúc khá lâu, Mẫn Lệ đã dẫn cô lên xe ngồi rồi.





Trong chiếc xe hộp có rất nhiều tiện nghi, đương nhiên bên trong có chiếc giường lớn cho cả hai người ngủ vào trong.





"Có phải vì muốn em ngủ yên lành trong này không?" cô ta thừa biết câu trả lời, nhưng vẫn muốn hỏi thử.





"Đúng vậy! bà xã đại nhân đúng là thông minh lanh lợi!" Mẫn Lệ nhanh chóng trả lời, đóng cửa lại, ôm lấy cô ta ngồi lên giường, "thử xem!"





"Ngày hôm nay em đã ngủ rồi, có thể không ngủ được không?" cô ta đành ngồi vào giường.





Anh ta cởi giày cô ra!





"Có thể, vậy chúng ta nằm trên giường xem ti vi lát là em sẽ ngủ thôi, bác sĩ nói bây giờ em cần nghĩ ngơi nhiều, nên em chịu khó ngủ tí sẽ tốt hơn." Anh ta cũng không còn cách nào.





Nếu như sức khỏe cho phép, anh ta cũng muốn dẫn cô đi khắp nơi.





Cố Linh đành chịu nằm trên giường vậy, nhưng mà không xem ti vi, mà là nhắm mắt lại, bắt đầu suy ngẫm.





Đây đều là cô ta tự gây ra thôi.





Nếu như hôm đó cô không ngẫu hứng lên tàu, thì sẽ không bị Tả Nhược Vũ đẩy xuống biển, Mẫn Lệ cũng sẽ không biết chuyện con anh đã mất.





Haizz ......





Trong lòng cô than thở, cảm thấy người đàn ông bên cạnh đã nằm xuống rồi.





Cô ta quả nhiên đã dựa vào người anh, ý thức này chốc lát khiến cô mở to mắt ra.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK