Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70244.



Cô không cần tư thế đó, chân cô còn đang gác trên cạnh giường, tư thế đó của anh, quá là gợi tình.





“Em muốn tự cởi.” Anh thật sự không ngại giúp cô, ngược lại còn rất vui.





“Khặc khặc!” giờ rất ít khi tự cởi đồ, hầu như đều có bàn tay đầu nhiệt tình của anh trợ giúp.





“Âu Dương Lập muốn mời Vivian qua đó làm nhà thiết kế bên anh ta, hôm nay anh cũng đến đó hả?” Cô cảm thấy chắc không phải anh.





“Thích Thịnh Thiên đi.” Anh lập tức trả lời, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm cô, “Năng lực chuyển đề tài của em, thật chả ra sao.”





Cô mở to hai mắt, tội nghiệp nhìn anh, “Chồng, em thật không gây họa gì mà!”





Trong lòng cô có chút khinh bản thân mình, cái này có tính đang làm nũng với anh không?





Cảnh Thần Hạo chắc sẽ nhìn cô với ánh mắt nhìn 1 con vật lạ không nhỉ?





Cô đưa tay ra, ôm lấy eo anh, da anh thật đẹp, sờ vào thật thoải mái.





Anh chớp mắt, thân thể tê cứng, “Nhiễm Nhiễm, đừng như thế.”





Anh chịu không nỗi cảm giác đùa nghịch nhẹ nhàng của cô.





“Anh bảo em sờ cơ mà!” Cô rút tay lại, lời đàn ông nói không đáng tin, lời Cảnh Thần Hạo nói càng không đáng tin.





Anh lại cười, thân thể anh đè nặng lên người cô, ngữ khí với nụ cười nhẹ bất lực, “Em sờ đi!”





“Anh dậy đi!” Anh nặng quá.





“Không dậy!” Anh thích đè lên cô, cứ như thế đè lên cô.





Cho nên, sao vừa nảy cô lại cứ lượn lờ trước anh, tự mình chuốc khổ!





Lúc cô đang thấy ngại ngùng, bỗng anh nói nhẹ bên tai cô, “Hay là, để anh giúp em...cởi.”





“A a á, đừng!” Cô nhanh chóng khuỷu chân, nhưng vô ích.





Cô vừa la vừa hét, nhưng khiến anh có cảm giác cô không ngừng nói bên tai anh, :”Ừ, không được ...ngừng.”





Cảnh Thần Hạo anh đồ khốn nạn! Đồ cuồng dâm trong hôn nhân!





Khi ngày thứ 2 thức dậy, Bùi Nhiễm Nhiễm vui đến mức muốn ôm lấy Cảnh Thần Hạo hôn anh 1 cái, ngày đèn đỏ chính là bùa hộ mệnh của cô.





“hôm nay em vui thật đấy!” Cảnh Thần Hạo không hiểu gì hết, chỉ thấy Bùi Nhiễm Nhiễm vui vẻ từ phòng vệ sinh đi ra, lạnh lùng hỏi.





“Em sẽ vui đến 7 ngày, chồng ạ, phải để anh chịu uất ức rồi.” Mặt cô nhìn anh với vẻ đồng cảm, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui.





Nghe lời cô nói, mắt Cảnh Thần Hạo tối đen lại, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhẹ nhàng như lúc đầu.





Anh ghét ngày đèn đỏ!





Nhìn mặt anh 1 đống, cô càng kích động, nhất định là do hôm quá sung quá, nên đến sớm 2 ngày.





Thật là đúng lúc.





Giờ còn khá sớm, cho nên cô vui mình trong chăn, vừa vào đó đã bị anh kéo vào lòng, đưa tay sờ lên bụng, “Đau không.”





“không đâu.”





“Ừ.”





“Anh hình như có vẻ thất vọng?” Cô chớp chớp mắt, quay người trong lòng anh, có chút nguy hiểm khi nhìn anh, “Cảnh Thần Hạo, anh đừng nói với em, giờ trong lòng anh đang nghĩ là, nếu giờ em đau, anh có thể chăm sóc em, sau đó em sẽ cảm kích anh, rồi từ đó sẽ không muốn xa anh nữa? Hả?”





Anh có thể nói anh đúng là nghĩ vậy không?





Có thể chăm sóc cô đương nhiên anh rất vui, nhưng cô không đau, càng không bị gì, anh càng vui.





Nhiễm Nhiễm của anh, thật sự là không chút đỏng đảnh.





Dễ nuôi thật.





“Không có đâu!” Anh chẳng đổi sắc mặt lắc đầu đáp.





“Cảnh Thần Hạo, anh lừa em, bình thường ngữ khí của anh hay mang theo từ “à? Anh chột dạ?” Cô biết là anh nhất định đang nghĩ vậy.





Trời ơi, cô rốt cuộc đã chọn người chồng gì đây?





Không đúng, là chồng cô tìm cô.





Ngữ khí anh có vấn đề?





Sao anh chẳng phát hiện ra.





“Nhiễm Nhiễm, ngủ thêm xíu nữa, công ty không bận, em không cần đến công ty cũng được.” Anh ôm lấy cô, nhắm mắt trước, “ Ừm, ngủ thêm xíu nữa.”





“Cảnh Thần Hạo anh dậy cho em!” Cô không muốn ngủ thêm, một chân đá chân anh.





Anh vội mở mắt, chú ý nhìn cô, bộ dạng tức giận và tính khí y chang xưa, “Mỗi tháng đến ngày em đều trở thành con mèo hoang dữ tởn vậy sao?”





“Anh mới là mèo hoang! Cả nhà anh đều là mèo hoang!” Cô rút lại cái chân vừa đạp anh, liếc anh cái, trong lòng lại vì câu nói của anh “Không có đâu!” mà cảm thấy không vui.





Cái suy nghĩ kì cục đó, chắc là trên đời này, ngoài Cảnh Thần Hạo ra, thì không còn ai.





“Cả nhà anh....” Anh đưa ánh mắt nhìn cô, trong cả nhà anh đó, cô chẳng phải đứng đầu sao?





Cho nên cô đang nói mình?





“Anh đừng có mà, nói bậy.” Cô cố ý nhún vai, rút người mình lại.





Nhưng cô không ngờ rằng, vì 1 câu nói của cô, sau này có ai đó đã học được, sau này, hễ đụng chuyện, rồi phát dương quang đại nó.





Nằm trên giường ngủ thêm tí, vẫn kiên trì thói quen của mình, trước đây dù tới ngày cô vẫn đi làm bình thường, Cảnh Thần Hạo cũng không còn cách, đành dẫn cô đến công ty.





Tuy Vivian đã đồng ý đến Cảnh Thị làm thiết kế sư, nhưng chưa đến nhậm chức liền, cho dù đến thì cũng không đúng giờ lên xuống xa, thời gian làm việc và địa điểm đều là tự do.





Mấy ngày nay, thành phố A có vẻ như rất yên tĩnh, nhưng những sóng gió ngầm bên trong, chỉ có vài người biết.





Tập đoàn Âu Á.





Trong phòng họp đang tiến hành 1 cuộc họp vô cùng khẩn trương, Âu Dương Lập ngồi ở vị trí chủ tọa đang nhăn mày, mấy ngày này luôn có mấy đối tác hợp tác đột nhiên ngừng hợp đồng, việc này bình thường ít thì có thể ứng phó được, đột nhiên nhiều lên thì thật khó ứng phó.





Trong phòng họp không ngừng bàn tán, anh nghe những lời bàn tán nồng nhiệt kia, trong lòng cảm thấy chuyện này thật là quá trùng hợp, luôn cảm thấy có ai đó thao túng đằng sau.





Người mà anh nghĩ đến đầu tiên là Cảnh Thần Hạo!





Lần trước nhanh như chớp khiến Liêu Thị trở tay không kịp, lần này lại đối phó tới bọn họ.





Liêu Vi từ ngày trở về từ Kim Sáp trở về thì luôn không bình thường, cộng với việc đêm hôm đó, khiến anh càng không muốn về.





Đột nhiên trong lòng anh trào dâng 1 ngọn lửa, “Thôi! Cuộc họp hôm nay đến đây thôi! Tan họp!”





Anh hùng hổ đứng dậy khỏi ghế, rồi đi ra ngoiaf.





Mấy người còn lại trong phòng đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng lần lượt đi ra ngoài.





Sau khi Âu Dương Lập đi ra khỏi phòng họp, thì trực tiếp ngồi thang máy xuống lầu, đi thẳng ra khỏi đại sảnh rồi ra ngoài.





Anh vừa ra ngoài, thì bị dọa đến giật mình, “Anh Âu Dương, anh có nhớ em không?”





“Hòa Miêu?” Anh nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng kéo cô ta lên xe, “Sao anh lại đến đâu?”





“Em xuất viện rồi, đương nhiên đến đây tìm anh!” Cô nghiêng đầu, từ vị trí phó lái hướng gần anh, “Anh Âu Dương, em nhớ anh lắm!”





Trước đây Hòa Miêu rất ngoan rất nghe lời, anh rất thích, lúc này tâm trạng anh không vui, gặp cô, đột nhiên thấy trong lòng mình phát ra ngọn lửa, kéo cô đến gần anh, hôn lên môi cô.





Hòa Miêu trong lòng thấy vui, lập tức phối hợp với anh, nụ hôn nồng nhiệt rất lâu mưới kết thúc, vừa kết thúc Âu Dương Lập lập tức đạp ga, chạy xe đến khách sạn, rồi nhanh chóng kéo cô vào trong.





Trong lòng Hòa Miêu càng kích động, đã lâu như thế, anh Âu Dương vẫn còn nhớ cô, còn không chịu đựng nỗi đến này sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK