“Nhưng……Nguyệt Nguyệt, trong mắt con gái của em, chúng ta là thích nhau đấy, anh cho dù tối nay ngủ cùng em, nó cũng sẽ không có ý kiến đâu.”
“Ai nói là con không có ý kiến?” Bùi Nhiễm Nhiễm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy động tác của hai người, “Buông mẹ con ra!”
“Nhiễm Nhiễm, con ăn no nhanh như thế sao?” Cố Phi Trì vẫn cứ ôm lấy Bối Tịnh Nguyệt, không hề buông chút nào, vẻ mặt phòng bị nhìn họ.
“Con ăn no rồi, con còn trụ được, nếu không làm sao chạy đến đây nhìn thấy sự thật hai người rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào!” Ánh mắt của cô dần dần di chuyển sang Bối Tịnh Nguyệt, “Mẹ, tại sao? Mẹ nếu không thich chú ấy, tại sao lại ở bên chú ấy?”
“Mẹ……” Bà là có nguyên nhân đấy, nhưng nguyên nhân đối với bà bây giờ mà nói đã không còn bất kì ý nghĩa nào rồi.
Bà muốn là con gái của mình hạnh phúc, chứ không phải là hận thù của ngày xưa.
“Nguyệt Nguyệt là yêu chú đấy.” Cố Phi Trì tiếp lời của bà.
“Tôi không yêu anh! Ngay cả cháu ngoại của tôi cũng muốn giật đi, tôi không thích loại người như anh, trong đầu óc chỉ toàn là chứa đựng nỗi thù hận trong lòng của quá khứ, không thoát ra được!” Bối Tịnh Nguyệt la lớn tiếng, “Anh buông tôi ra!”
Cố Phi Trì cũng ngây người, cúi đầu nhìn vào vẻ mặt giận dữ của bà, “Nguyệt Nguyệt, anh biết là lúc bắt đầu là vì anh đã cứu em, em cũng muốn báo thù nên mới ở bên cạnh anh, nhưng chúng ta ở bên nhau lâu như thế, em quả thật không hề thích anh một chút nào sao? Anh thích em như thế!”
“Anh……” Vẻ mặt bà khóc nấc, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay của ông, la lớn, “Cháu tôi!”
Nhưng Cố Phi Trì lại không hề quan tâm lời nói của bà, ung dung từ tốn nói, “Em xem, em muốn Cảnh gia phá sản, để Cảnh gia chết cùng, Cảnh thị ngày nay đã hoàn toàn biến đổi, như là Bùi thị ngày xưa vậy, sớm muốn sẽ triệt để biến mất trong tầm mắt của thiên hạ, người của Cảnh gia cũng sống không yên lành! Ngày xưa có con riêng, hôn nhân ngoại tình gì đó, bây giờ ngay cả cháu mình cũng có thể làm mất được! Đây chẳng phải là những gì em muốn thấy sao? Anh đều làm vì em cả!”
Sau lưng Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo, Cảnh phụ Cảnh mẫu cũng đến rồi, im lặng nhìn và họ.
“Cái gì là vì tôi? Rõ ràng đều là vì bản thân! Anh hận người Cảnh gia! Là anh muốn phá hoại bọn họ, không phải tôi! Tôi đã nói với anh rồi tôi không muốn báo thù nữa! Tôi muốn Nhiễm Nhiễm hạnh phúc!” Bà lớn tiếng phản bác lại, nhìn vào sắc mặt của Bùi Nhiễm Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, mẹ xin lỗi các con, đều là lỗi của mẹ, không có nói sự thật cho các con biết!”
Lúc bà muốn nói đã muộn rồi, Nhiễm Nhiễm và Cố Phi Trì đã gặp mặt.
Nếu là gặp lần đầu sẽ không tránh được gặp lần hai, cho nên bà không dám nói, không thể nói!
Bản thân bà tự nuôi ong tay áo!
“Mẹ, không sao đâu, bây giờ quan trọng là mẹ không thể xảy ra chuyện.” Bọn họ nhiều người ở đây như thế, tuyệt đối sẽ không cho phép Cố Phi Trì cưỡng ép mẹ làm những điều mà bà không thích!
“Nhiễm Nhiễm, chú cảm thấy con là một đứa con gái tốt, tính mạng của mẹ con còn dài như thế, bà ấy không thể cả đời ở một mình như thế được, vẫn là để chú qua cùng với bà ấy!” Cố Phi Trì càng ôm chặt Bối Tịnh Nguyệt hơn, cúi đầu nhìn bà, “Nguyệt Nguyệt, em cảm thấy sao?”
“Được, tôi đều có thể hứa với anh! Nhưng anh phải trả đứa cháu cho tôi!” Bà sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, không có vốn liếng giao dịch, bà chết cũng không nguyện ý.
“Con không đồng ý!” Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức biểu thị ý kiến phản bác, “Mẹ, em và Thần Hạo còn trẻ, em bé chúng con vẫn có thể sinh, nhưng mà mẹ, mẹ không thể xảy ra chuyện!”
Bối Tịnh Nguyệt liền biết con gái bà mãi mãi đều là vì bà tốt!
Không đợi bọn họ nói chuyện, cô lại tiếp lời: “Chú Cố, chú nếu như là thích mẹ con, không lẽ không suy nghĩ đến ý nguyện của bà ấy không? Suy nghĩ ngày xưa của bà ấy như thế nào, nhưng cách suy nghĩ bây giờ đã khác, chú hoàn toàn không phải vì mẹ con, là vì bản thân chú, là chú ích kỉ! Nhưng chú lại lấy chuyện của chú áp đặt lên người mẹ con, người đàn ông như chú, một chút cũng không xứng ở bên mẹ tôi, không quang minh, không lỗi lạc, không có trách nhiệm!”
“Con muốn quang minh lỗi lạc? Vậy những người ở đây đều quang minh lỗi lạc sao? Cảnh Thần Hạo chú không hiểu, chú không muốn nói, ba cậu ta thì sao?” Ánh mắt Cố Phi Trì nhìn vào Cảnh Thắng, bao nhiêu năm không gặp nhau, lần trước gặp mặt, hai người như là hai người lạ.
Thật ra cho dù là ngày xưa, Cảnh Thắng đối với ông cũng không quen thuộc!
Cảnh Thắng liền cảm thấy có chút không ổn, ánh mắt uy nghiêm nhìn vào ông, “Chúng ta ngày xưa quen biết? Giữa chúng ta có thù oán gì?”
Nhất định là có thù oán rất nặng, mới đối xử với bọn họ như thế.
Hận đến nỗi muốn bọn họ chết đi, còn tốn công tốn sức để tất cả mọi người đều tưởng rằng bọn họ đều chết rồi!
“Công ty Luân Việt ngày xưa, Cảnh lão tiên sinh còn nhớ không? Tôi chính là một trong những người phụ trách trong công ty đó, tôi đi tìm qua anh, chẳng phải là do công ty chúng tôi nhỏ sao, không có nguồn vốn, hạng mục đến tay chuyển cho Cảnh thị, chẳng lẽ những chuyện này anh điều quên rồi sao?” Cố Phi Trì lạnh hứ một tiếng, “Đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là vợ tôi vì chuyện này mà qua đời! Con trai tôi vừa mới sinh ra, tôi đã phải chia cắt với nó! Bao nhiêu năm mới gặp lại, nỗi đau phân ly của chúng tôi, nỗi khổ mãi mãi cách biệt thế gian của vợ tôi, đều là người của Cảnh gia các người đều phải chịu đựng đấy!”
Chuyện trong miệng Cố Phi Trì nói, Cảnh Thắng chỉ có một chút ấn tượng, hơn nữa phần sau ông ấy nói ông đều không biết, không nhớ ra được!
Ông đột nhiên suy nghĩ được một điểm, “Cái chết của vợ anh liên quan gì đến tôi? Cho dù là bà ấy vì chuyện này qua đời, vậy chuyện hai cha con anh phân ly có liên quan gì đến tôi? Tôi ngày xưa cũng đâu biết là anh có vợ! Làm sao có thể ra tay được với vợ anh được, hơn nữa, hạng mục công trình đó không phải là Cảnh thị chúng tôi lấy đâu, là do chính phủ cho đấy, chuyện cụ thể, anh có thể đi làm quan viên chính phủ lúc đó hỏi kĩ càng!”
“Anh tưởng tôi chưa từng đi tìm qua sao? Bọn họ đều nói là chủ ý của anh!”
Bây giờ thành phố A không dám đắc tội nhất là Cảnh gia, xảy ra chuyện ắt nhiên sẽ tìm đến bọn họ thôi.
Cảnh Thắng chính là cái chảo đùn đẩy trách nhiệm, hơn nữa người làm quan hồi xưa, bây giờ sớm đã nghỉ hưu ở nhà rồi!
“Tôi hoàn toàn……” Cảnh Thắng đột nhiên quay đầu nhìn một cái vào An Quân Huyền, “Con trai anh không phải tìm được rồi sao? Cách làm của anh có ý nghĩa là báo thù tôi? Vậy anh chia cắt tôi và con trai tôi đi! Anh chia cắt tôi với đứa cháu, là ý gì chứ?”
“Cách này, con đồng ý.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng mở miệng.
“Hai cha con các người đang nói đùa sao?” Cố Phi Trì ánh mắt giận dữ nhìn vào họ, “Ra ngoài hết! Cút! Nếu không cháu các người và con trai tôi chẳng phải là cùng một kết cục đâu! Nó có thể là……rời khỏi thế gian này!”
“Đừng! Đừng……” Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức lắc đầu, “Chú Cố, có gì không thể ngồi xuống thương lượng được sao? Chú làm thế cho dù là lấy được người của mẹ, trái tim của bà ấy sẽ không ở trên người chú, chuyện ngày xưa đều trôi qua rồi, không tốt sao?”
Cô không thể chịu đựng được em bé rời khỏi, cũng không thể chịu đựng được mẹ bị chịu khổ.
“Ba, ba đừng tốn nước bọt với bọn họ nữa, trang viên đều là người của chúng ta, ba muốn làm gì thì làm gì, bọn họ chỉ có thể nhìn mà thôi, chuyện quá khứ đển ngày mai chấm dứt sẽ đúng là trôi qua thật rồi, bất kể là em bé, hay là chuyện quá khứ, chúng ta đều không tính toán nữa!” An Quân Huyền lười lặng dựa lên trước cửa, “Các người nói nhiều bấy nhiêu, đều là không có bất kì ý nghĩa nào!”
“Ngày mai?” Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn vào anh, “Cái gì ngày mai?”
“Dự đoán, ngày mai Cảnh thị sẽ chống cự không nổi! Các người ở đây càng lâu, biến hóa ở bên ngoài càng ngày càng vượt tầm tưởng tượng, Nhiễm Nhiễm, thật ra lúc tôi lần đầu tiên gặp cô, cảm thấy cũng khá xinh đẹp, hay là……”Đọc nhanh tại Vietwriter.com