Rất tốt, đợi đến khi bọn họ tới đã là sáng mai, bọn họ có phải không cần về đi làm không?
“Hiểu Hiểu, coi như chia sẻ nỗi niềm với anh đi, được không.” Tâm trạng anh không được tốt lắm.
Tình định ngang nhiên đến cửa để khiêu chiến!
Tâm trạng anh ta tốt mới lạ!
“Em nói anh...” Miệng cô chầm chậm nặn ra vài chữ, “Tiết Mộ người ta hoàn toàn không có ý với em? Anh ta vì có thân tình với dì em, cho nên mới đến nhà em.”
“Ừ, em đâu phải anh ta, sao em biết anh ta không có ý?” Thích Thịnh Thiên nhìn cô, hỏi nghiêm túc.
“Em biết vậy đấy, anh ta không thể có ý với em, trên đời này không phải chỉ cần anh có ý với em là đủ rồi sao, người khác thế nào em không quan tâm.” Cô nói vậy anh có hiểu không?
Mong rằng máy bay sau khi chạm đất, họ còn có thể ngồi máy bay trở lại!
“Hiểu Hiểu, em thật tốt.” Sao mà mắt nhìn người của anh tốt thế!
Hiểu Hiểu thật đáng yêu, là của anh!
“Vậy xíu chúng ta có thể ngồi máy bay về không? Anh không đi làm được, anh đừng có lôi cả em nghỉ làm nhé.” Cô mà không có ở đó, Nhiễm Nhiễm nhất định rất bận.
“Nếu đã ra đây, chơi 1 2 ngày đi, không có việc gì đây, chị dâu lợi hại thế, có thể ứng phó được, em yên tâm đi!” Thích Thịnh Thiên nhìn cô, cười.
Anh khó khăn lắm mới kéo cô ra ngoài, mục đích của mình vẫn chưa hoàn thành mà!
Sao lại có thể thả cô về vậy được!
Không thể thả cô đi.
“Em ... không thể an tâm.” Sao cô có thể an tâm. Còn chưa đến thứ 2, trong lòng cô đã thấy lo lo.
“Có anh đây, em sợ gì, anh Hạo sẽ không làm khó em.”
Mong là đại boss không làm khó cô, chắc sẽ không, đại boss và Thích Thịnh Thiên là anh em thân thiết, chắc sẽ không vì 1 ngày cô nghỉ làm, mà làm mặt lạnh, mà tóm lại mặt anh ta lúc nào chả lạnh.
Không có sao!
Nếu đã đến rồi, cứ chơi cho đã!
Nói đi nói lại chỗ đó cô còn chưa đi qua!
Thích Thịnh Thiên sao lại nghĩ đến chỗ đó chứ?
“Có phải anh đi gặp người trong lòng không?” Nếu không sao anh lại đột nhiên muốn đến đây?
Thích Thịnh Thiên nghiêng đầu tiến gần cô, nhướn mày, “Hiểu Hiểu, rảnh quá hóa nông nỗi à, người anh thích chả phải em sao?”
“Người đàn ông như anh, người mà vừa mắt có mà đầy ấy? Miệng bô bô xa đến thế, nhất định có ý đồ.” Co chả tin cái gọi là muốn nghỉ ngơi vui chơi, chẳng lẽ chỗ khác không được?
Cứ phải ở nước ngoài xa đến thế.
“Hiểu Hiểu, chỉ là muốn em thư giản, đâu có ý đồ gì, sao em lại nghỉ anh nhưu thế? Lòng anh buồn quá!” Anh quả là có ý đồ, ý đồ không phải gặp mấy người cũ, mà là với cô!
Cô gái ngốc này, sao lại không nghĩ theo lối thông thường, toàn nghĩ đi đâu.
Nói gì mà cầu hôn sẽ không nhận lời, nhất định sẽ ở trước mặt mọi người từ chối anh, nực cười, Thích Thịnh Thiên là ai, sao lại có thể để chuyện này xảy ra.
“Bộ dạng anh chẳng có tí gì buồn hết.” Rõ ràng miệng móc lên, dường như vui lắm.
Anh giả bộ xìu mặt xuống, chuyển đề tài, “Chuyến bay dài, em yên tâm nghỉ ngơi trước.”
Cô không yên tâm nghỉ ngơi thì làm được gì, ở trên máy bay chẳng lẽ nhảy dù xuống, lên phải thuyền giặc, còn lại thuyền của Thích Thịnh Thiên, chắc cả đời cô đừng hòng đi xuống.
Cho nên vẫn là nên nghe lời anh, yên tâm mà ngủ!
Cho nên cô cứ ngủ mơ màng, xuống máy bay lại ôm cô chuyển máy bay, lúc đến nơi, cô tỉnh hẳn, nhưng Thích Thịnh Thiên nằm trên giường tới gần 9h, như 1 cái xác không động đẩy.
Lâm Tri Hiểu đứng bên cửa sổ nhìn anh đang thiu thiu ngủ, anh đã ngủ say thế, cô lại không quen chỗ này, nhưng cô không thấy buồn ngủ.
“Thích Thịnh Thiên!” Cô kêu lớn.
“Ừ, Hiểu Hiểu, thẻ ngân hàng em cứ lấy mà quẹt, anh nghỉ ngơi xíu.” Thích Thịnh Thiên nói xong chuyển mình, nằm trong chăn ngủ tiếp.
Lâm Tri Hiểu hết cách cong môi lên, nhìn anh ngủ vậy, mình cũng nằm trên giường, nhưng cứ quay đi quay lại không ngủ được.
Chỗ cờ bạc!
Dù cô không biết chơi, nhưng ở ti vi thấy nhiều rồi, khó trách có chút hiếu kỳ.
Cô đổi lễ phục mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn,lấy thẻ của Thích Thịnh Thiên ra khỏi phòng.
Sau khi cô đi không lâu, Người ngủ say đó đột nhiên thức dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lâm Tri Hiểu đi đến sảnh sòng bạc, bên trong rất nhiều người, nhưng cô không biết chơi gì hết!
Thực ra cô không muốn chơi, chỉ là vào xem.
Chứ cô ở 1 mình thì chán quá.
Tóm lại không hiểu, cứ chơi đại, ừm, cũng được, may mắn không nhiều, thua cũng không nhiều.
“Hiểu Hiểu!”
Cô đột nhiên nghe thấy tiếng ai gọi cô, cô quay người thì thấy Trần Nhan đang vẫy tay chà cô.
Sao cô ta lại ở đây?
Cho nên...
Thích Thịnh Thiên quả là đến gặp người cũ, mà lại là Trần Nhan, vời chưa cưới trước đây!
Đàn ông thối, lại còn dám nằm ngủ trong phòng.
Đáng chết!
Ngủ chết luôn đi!
Lâm Tri Hiểu mang theo khuôn mặt tươi cười đi qua đó, “Cô Trần, lâu rồi không gặp.”
“Hiểu Hiểu, cô 1 mình? 1 cô gái xinh đẹp như cô 1 mình ở đây không an toàn, cô đi theo tôi! Không ai dám ăn hiếp cô.” Trần Nhan nhìn bộ lễ phục hở vai của cô, “Đây là...thẩm mĩ của Thích Thịnh Thiên?”
Lâm Tri Hiểu chớp mắt, cô lại hiểu rõ Thích Thịnh Thiên thế?
“Anh ta cũng ở đây? Lại không ra ngoài chơi, bao giờ lại trở nên nhàm chán thế! Anh ta yên tâm để cô 1 mình ra đây?” Trần Nhan kéo cô ngồi xuống bên mình, “Cô có muốn chơi không?”
Lâm Tri Hiểu nhìn những lá bài trước mặt, mình không hiểu gì, lắc đầu, mình vào xem náo nhiệt, tên Thích Thịnh Thiên đáng chết, về sẽ đánh anh!
“Vậy được, cô nhìn tôi chơi, cái này dễ học lắm.” Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Nhan cười, tay bưng ly rượu, 1 tay khác cần bài, chuẩn bị tới lượt.
Thực ra Lâm Tri Hiểu muốn nói, cô không muốn học!
Nhưng ở đây dạo 1 hồi, cô đã thấy không có hứng thú, cảm thấy không vui!
Nhưng Thích Thịnh Thiên ở trong phòng ngủ, nên không muốn về làm phiền anh, Trần Nhan lại là người quen, ở đây cũng được.
Sau đó cô cứ ngồi cùng Trần Nhan, từ khi cô tời, Trần Nhan thắng mãi.
Đột nhiên, có người hôn cô, “Em yêu dấu, em đúng là thần tài, hôm nay số chị xui, em đến là thắng liên tục, theo chị đừng đi! Chị phải gỡ lại vốn!” Trần Nhan vui vẻ đáp.
Gỡ lại vốn?
Rốt cuộc cô thua bao nhiêu?
Lâm Tri Hiểu lặng lẽ nhìn cô, rõ ràng mình chưa thắng qua, mình không phải ông thần tài, có thể là vận may của Trần Nhan bắt đầu đến.
Sau đó, Trần Nhan lại kéo cô đi nơi khác, cô ta thắng rất nhiều, dường như gỡ lại vốn thật, khuôn mặt xinh đẹp cười không ngừng.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn