Sau đó đứng dậy, một nửa phần trên là trang phục chú rể, một nửa phần dưới là trang phục váy cưới, với hình dáng này nhìn vào có phải là rất kỳ quặc.
Đôi chân trong bộ váy cưới bước ra, là đã đứng ngay trước mặt Cảnh Thần Hạo.
Cảnh Thần Hạo chỉnh sửa lại váy cho cô, Bùi Nhiễm Nhiễm cuối đầu xuống âu yếm nhìn thái độ nghiêm túc của anh và trêu, “ Anh đừng có táy máy đó, tay đừng có mà càng lúc càng di chuyển lên trên.”
“Không di chuyển lên trên thì làm sao chỉnh sửa lại cho đẹp được?”
“Sao lại không được, có ai chỉnh sửa váy mà tay cứ quờ quạng phía trong bên trên như vậy?
Rõ ràng là chỉ cần chỉnh sửa sơ sơ bên ngoài là được rồi!
Váy cưới đã được chỉnh xong, cô lập tức lui về phía giường, “Em thấy Thích Thịnh Thiên có vẻ như đang có tâm sự gì đó, anh hãy đến hỏi anh ấy xem sao.”
“Đi cùng nhau nhé.”
Cả hai bước ra ngoài đi thẳng đến phòng khách để dùng tiệc, trước những vị khách mời liên tục đến mời rượu, Cảnh Thần Hạo lúc đó có một chút cảm giác bối rối.
Dương Dương Noãn Noãn đang được ông bà nội chăm sóc, lâu ngày không được gặp cháu nội, nên tình cảm của họ rất thân thiết.
Sau bữa tiệc, tuy Cảnh Thần Hạo chỉ uống một chút rượu nhưng trên gương mặt điển trai của anh đã ửng hồng. Bùi Nhiễm Nhiễm cũng đã uống một ít rượu.
Cô ấy dùng tiệc xong chỉ muốn lăn ra ngủ một giấc.
Cảnh Thần Hạo đưa cô về phòng sau đó quay trở ra tiếp khách.
Những khách mời sau khi dùng tiệc xong cũng đã lần lượt được tiễn ra về, Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên cả hai đứng bên bờ biền, xung quanh không một bóng người.
Lâm Trí Hiểu lúc này đang ngủ trưa.
Cảnh Thần Hạo nhìn vào màn hình điện thoại Thích Thịnh Thiên đang cầm, gương mặt tuấn tú của anh chợt bỗng nhiên buồn rầu.
Có thai?
Diệp Mộ Yên có thai rồi!
“Anh Hạo, nếu như ngày nào đó anh không dục huyết phân chiên, cô ấy có thể vẫn còn trong trắng? Nếu như cô ấy chỉ có mỗi mình anh, thì tất nhiên đứa bé trong bụng chắc chắc sẽ là của anh rồi!” Thích Thịnh Thiên không muốn nói, những vẫn nhắc nhở anh một câu.
Sáng hôm nay anh đã nhận được một tin báo, Diệp Mộ Yên khi đang quay cảnh quảng cáo, bất ngờ bị nôn, sau đó thì cũng ngất đi.
Khi được đua đến bệnh việc chuẩn đoán kết quả là đã mang thai, hiện giờ toàn bộ nghi vấn được đưa ra đều nhắm vào cha của đứa bé là ai, sau sự việc này các nhân tình trong quá khứ của Diệp Mục Yên, hoặc những đối tượng đã từng bị đồn thổi là tình nhân của cô cũng lần lượt bị đào bới
Lúc đó tuy đã chứng minh là không còn liên lạc nữa, và cũng không còn bất cứ quan hệ nào, nhưng mà…..
Nay giờ đã khác rồi, cô ấy có thể vì đứa con trong bụng mà quay lại tìm Cảnh Thần Hạo!
Hôm nay vừa mới kết hôn, không lẽ sau thời khắc này, họ lại phải vì lý do này mà ly hôn sao?
“Phá đi.”
Không biết có thật là của anh ấy không, đề phòng bất trắc, cái thai đó không thể giữ được.
“Anh Hạo, anh có chắc không?” nếu như để chị dâu biết được, cũng sẽ không đồng ý để anh làm như vậy.
Bởi vì dù sao đó cũng là một sinh mạng.
“Nếu như cậu là tôi, thì cậu cũng sẽ làm như vậy.” Cảnh Thần Hạo rời mắt khỏi màn hình điện thoại trước mặt mình, Nhiễm Nhiễm đã cảm nhận được Thích Thịnh Thiên có tâm sự, thì anh làm sao không cảm nhận được cơ chứ.
Chỉ là anh không ngờ lại xảy ra sự việc như vậy!
Người phụ nữ này……
Cuối cùng là do sự cố ngoài ý muốn hay là cô ta đã có kế hoạch sẵn, nếu như là một người khác sau anh……
Cảnh Thần Hạo bỗng nắm chặt đôi tay, đôi mắt lạnh lùng tối sẫm nhìn về xa xa, “việc này tôi giao cho cậu xử lý, tôi đưa Nhiễm Nhiễm đi hưởng tuần trăng mật.”
Thích Thịnh Thiên phải đi giải quyết việc này
Anh còn dự tính đưa Lâm Trí Hiểu đi chơi! Xem ra lần này lại không có cơ hội, đành phải đợi dịp khác vậy!
“Anh Hạo, anh cứ yên tâm, em sẽ xử lý thật chu toàn việc này!” Sự việc có liên quan đến hạnh phúc của anh Hạo và chị dâu, thì không thể xử lý qua loa được.
Nói xong Cảnh Thần Hạo lập tức quay người đi, anh đã ra đây được một lúc, không biết Nhiễm Nhiễm đã thức dậy chưa.
Thích Thịnh Thiên cũng bước theo sau lưng Thần Hạo, anh nghĩ thôi thì vẫn cứ đưa Lâm Trí Hiểu đi cùng, để cô ấy ở đây không biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì dù sao đi nữa anh Hạo và chị dâu cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khi Cảnh Thần Hạo vừa trở về phòng mình, vừa mở của phòng thì đã thấy Lâm Trí Hiểu đang trên giường của mình, cùng với Nhiễm Nhiễm chạm đầu vào nhau, cả hai như đang bí mật thảo luận chuyện gì.
Anh cảm giác có luồng không khí lạnh từ từ ùa vào phòng, Lâm Trí Hiểu vừa thấy anh lập tức ngồi dậy, nhưng điện thoại của cô vẫn còn nằm trong tay của Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Tỉnh dậy rồi à?” Cảnh Thần Hạo nhìn chằm chằm vào đôi má phớt hồng của Nhiễm Nhiễm, hoàn toàn xem Lâm Trí Hiểu như người vô hình.
Lâm Trí Hiểu nhìn vào điện thoại Nhiễm Nhiễm đang cầm, cô như muốn lấy lại điện thoại rồi mới đi ra ngoài!
Nhưng cô lại không dám bước vào giường nữa, phải làm sao đây!
Đáng ghét nhất là màn hình điện thoại vẫn đang thể hiện cô và Nhiễm Nhiễm đã thảo luận về tin tức trên mạng, sau khi nghỉ trưa cô đã đến tìm Nhiễm Nhiễm để nhiều chuyện chút thôi sao?
Lại bị đại Boss bắt quả tang!
Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu mỉm cười, thì có một giọng nói của phụ nữa từ điện thoại phát ra, “Trước mắt, Diệp Mộ Yên vẫn chưa tiết lộ bất cứ thông tin gì liên quan đến cha của đứa bé……”
Cảnh Thần Hạo nghe được âm thanh đó, bước đến cạnh giường, đưa tay lấy điện thoại trên tay cô, biểu cảm lạnh lùng tắt đi và ném trả Lâm Trí Hiểu và nói: “Thích Thịnh Thiên đang đợi cô.”
“Dạ vâng vâng, tôi đi ngay bây giờ!” Lâm Trí Hiểu phóng ra ngoài phòng lao như tên bắn.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng Trí Hiểu, ngước mặt lên nhìn Cảnh Thần Hạo và nói: “Thích Thịnh Thiên và Trí Hiểu cũng sắp đi rồi sao?”
Nơi mà buổi sang vẫn đông đúc nhộn nhịp, giờ đây lại trở nên yên ắng lạ thường.
“Có một số việc cần phải xử lý.” Anh đến bên giường ngồi xuống, bên tai vẫn còn văng vẳng những lời nói lúc nãy.
Tin tức hai người họ vừa xem lúc nãy, Lâm Trí Hiểu thật sự có thể mang rắc rối đến cho anh, cũng may là Nhiễm Nhiễm không có bất cứ hoài nghi nào.
“Vậy anh có muốn về không? Thật ra trăng mật gì chứ, em có thể không cần đi, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi, và em cũng đã được nghỉ ngơi một gian dài, thật sự cũng không nhất thiết phải đi tuần trăng mật nữa! Công ty có việc thì chúng ra trở về thôi!” Cô có thể tin tưởng năng lực của Thích Thịnh Thiên, nhưng cô quả thật đã được nghỉ ngơi một thời gian khá dài rồi còn gì.
Bởi vì hiện giờ toàn thân cũng đã mềm nhũn, con người cảm giác như lười biếng chẳng buồn đi đâu nữa.
Nếu như cứ tiếp tục nghỉ ngơi như vậy, sau này cô không muốn làm việc nữa thì sao?
“Em không muốn đi đây đi đó thay đổi không khí sao?”
“Không muốn đi lắm.” Nếu như cô từ chối thẳng thừng thì cũng có chút không hay?
Cảnh Thần Hạo kéo cô ôm vào lòng mình và nói: “Thôi thì xem như em đi vì anh, anh muốn được thư giãn một chút.”
Cô có nghe nhầm không, bất cứ một ai khi nghe được những câu nói ngọt ngào như vậy, có phải là sẽ nhận lời ngay lập tức sao, sao có thể từ chối được trước lời lẻ van xin như vậy?
“Được, em sẽ vì anh!” Tất nhiên sẽ tình nguyện vì anh rồi.
“Anh có cần phải nằm nghỉ một lát không, lúc trưa anh cũng uống không ít mà?” Lúc này khi đưa cô về phòng những tưởng sẽ cùng cô nghỉ trưa! Không ngờ anh lại đi ra ngoài không thấy bóng dáng đâu.
“Em nghỉ cùng anh nhé.” Anh thật sự không cảm thấy mệt, cũng không muốn ngủ lúc này, trong lòng đang nén một sự việc, làm cho anh có một chút phiền muộn.
“Miễn cưỡng ở lại với anh.” Vì cô đã ngủ dậy rồi, cùng lắm là chỉ nằm với anh một lát thôi, sau đó cô phải đi tìm Dương Dương và Noãn Noãn.
Cảnh Thẩn Hạo cởi bỏ quần áo ngoài, vừa nằm xuống giường, thì cánh cửa phòng chợt mở ra.
Gương mặt Dương Dương có vẻ hốt hoảng chạy vào phòng, “mami ơi, daddy ơi, em không được khỏe!”
“Dương Dương đừng quá lo lắng, ở đây có bác sĩ mà.” Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức đứng dậy, mặc áo choàng mà kéo tay Dương Dương chạy ra ngoài.
Cảnh Thần Hạo cũng mặc lại quần áo vội vàng chạy theo, trong lòng lo lắng.
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm Noãn Noãn vào lòng, toàn thân cô bé đang nóng lên và nôn ói, bác sĩ đang khám bên cạnh
“Mau truyền dịch.”
“Truyền đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn gương mặt nhỏ bé của Noãn Noãn, giọng dịu dàng: “Noãn Noãn ngoan nào! Có mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con nhé!”
“Mẹ ơi, khó chịu quá…..”
Noãn Noãn đau đớn nhìn mẹ, quả thật rất đau, rất khó chịu.