Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70304.



“Đưa cô ta đến đồn cảnh sát!” chỗ ở hiện giờ của Liêu Vi chỉ còn nơi đó, cũng chỉ có thể ở đó.





Cảnh Hạo Thần không nói gì, Thích Thịnh Thiên tự hiểu ý anh ta, cuối cùng anh ta ôm Bùi Nhiễm Nhiễm rời khỏi.





Thích Thịnh Thiên cầm cây súng trên tay đùa nghịch, “Cô lại dám khiến cho hai cháu yêu dấu của tôi nằm viện đón tết, thực là đáng tội chết, đưa cô đến đồn cảnh sát là quá hời cho cô rồi!”





“Anh định làm gì?”





“Anh đừng làm bậy!”





“Cứu mạng, cứu mạng!”





Liêu Vi la lên vài tiếng, nhưng Thích Thịnh Thiên vẫn tiến gần cô ta.





“Bùm bùm bùm bùm bùm!”





5 tiếng súng vang lên, thân thể Liêu Vi hoàn toàn mềm nhũn, cô cảm thấy vô số máu tươi đang chảy xuống, cảm thấy sinh mạng của mình cũng càng ngày càng ngắn.





Âu Dương Lập cúi đầu nhìn cô ta, đôi vai, đôi chân, tay trái đều trúng 1 viên đạn, cộng thêm tay phải bị Cảnh Hạo Thần đánh trúng, 1 thân thể 6 phát đạn.





“Cô yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp, còn có bác sĩ ở đây, cô không chết được.” Thích Thịnh Thiên quay súng xuống, điềm tĩnh nhìn bác sĩ đang đứng ngu người ở đó, “Lấy đạn cho cô ta, không tiêm thuốc tê, cô Liêu đây nổi tiếng chịu đựng giởi, đợi ông lấy đạn xông, tôi sẽ đích thân đưa cô ta đến đồn cảnh sát.





Chân Dương Dương Noãn Noãn bị đâm trúng, cô đâm chân tay chúng, để cô ta cảm nhận cái gọi là đau!





Liêu Vi đã không còn sức nói chuyện, đôi mắt nhắm lại, dùng khẩu hình nói, “Bùi Nhiễm Nhiễm, tôi hận cô!”





Hòa Miêu đã hoàn toàn bị làm cho kinh sợ, thân thể cô mềm nhũn dựa vào Âu Dương Lập, lúc đó, đã ngất đi.





Tào Lệ Phi thấy tình trạng vậy, lo lắng bảo Âu Dương Lập bế cô ta đi, bọn họ không thể ở đây nữa, bất luận như thế nào, trong bụng của Hòa Miêu có con của Âu Dương Lập.





Hành lang khi nãy còn ồn ào kia, đột nhiên trở nên yên lặng, bác sĩ ở đây lần đầu tiên nằm cúi dưới sàn nhà làm phẫu thuật, còn không được dùng thuốc tê.





“Trực tiếp gắp đạn ra, anh xem cô ta là bệnh nhân sao?” Thích Thịnh Thiên đột nhiên hét lớn.





Cả người Liêu Vi đều thất thần, mỗi tế bào trên cơ thể đều đau nhói, nhưng tim cô sớm đã đau khổ đến tuyệt vọng.





Cảnh Hạo Thần và Bùi Nhiễm Nhiễm về đến phòng bệnh, Dương Dương Noãn Noãn đã tỉnh.





Bùi Nhiễm Nhiễm kiềm nén cảm xúc, cười đi qua đó, “Tỉnh lâu chưa? Đều là mami không tốt, vừa rồi có xíu việc đi ra ngoài.”





“Mami, chúng con không sao!” Hôm nay Dương Dương còn mở miệng trước Noãn Noãn.





Nó vừa nghe thấy tiếng súng, nhìn hai người không sao, nó cũng yên tâm.





Cảnh Hạo Thần và Bùi Nhiễm Nhiễm mỗi người đút 1 đứa ăn, sau khi ăn xong, Cảnh Hạo Thần đột nhiên nói, “Đưa chúng nó về nhà đo! Đã nằm viện quan sát lâu như thế, không có trấn thương não, có thể về nhà nghỉ ngơi.”





“Được không?” Bùi Nhiễm Nhiễm cũng muốn về nhà, bệnh viện thực sự khiến cô…





“Đương nhiên được, bác sĩ cũng dẫn về nhà.” Biệt thự lớn như thế, có chỗ cho bác sĩ y tá ở lại.





“Được! Nghe theo anh.” Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn Noãn Noãn, “Noãn Noãn, chúng ta về nhà được không?”





“Được!” Nó cười thật tươi, nó đã chán cái bệnh viện này.





Cuối cùng cũng được về nhà.





Hôm đó, Dương Dương Noãn Noãn về nhà, không cần mỗi ngày ở bệnh viện, chạy đi chạy lại, cũng không cần gặp Âu Dương Lập trong bệnh viện, thực là quá tốt.





Buổi tối có thể chăm sóc Dương Dương Noãn Noãn thật tốt, trong nhà sẽ không đến toàn khách nơi đâu.





Thích Thịnh Thiên.





Trong đại sảnh, Thích Thịnh Thiên ngồi trên ghế sofa, người giúp việc đang bưng trà.





Cảnh Hạo Thần mặc 1 bộ đồ màu xanh lam ở nhà ngồi đối diện anh, Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy lúc này, cô nên rời đi.





“Các anh nói chuyện đi, em đi xem Dương Dương Noãn Noãn sao.” Bùi Nhiễm Nhiễm làm tư thế muốn đi.





Cảnh Hạo Thần kéo cô lại, dùng sức kéo cô ngồi vào người anh.





Thích Thịnh Thiên nhăn mày, “Anh Hạo, anh thật chả giữ thể diện cho em, chị dâu muốn đi để chị ấy đi! Anh cố ý đều em nhìn 2 người ân ái hả!”





Rõ ràng mấy ngày nay đòi sống đòi chết, giờ lại dính như sam, sau khi đụng chuyện, thì lại cùng nhau chống đối bên ngoài.





Thú vui cãi cọ giữa hai vợ chồng trẻ, có thể tạm thời bỏ qua 1 bên không.





“Ừm, tạm được.” Cảnh Hạo Thần điềm đạm nói.





Thích Thịnh Thiên nói, “Liêu Vi đã gửi đến đồn cảnh sát, chứng cứ nộp lên trên hết rồi, đủ để phán cô ta bảy tám năm tù.





Liêu Vi đã không còn muốn nghe nữa,





“Liêu Vi cô ta hôm nay điên tiết như thế, em đoán chừng là do cái này!” Thích Thịnh Thiên làm ra 1 bộ mặt hào hứng.





Hai người họ đều ngửa tai xin nghe.





Chuyện đại khái là, lúc đầu Tào Lệ Phi cho Liêu Vi 100 triệu, bảo cô và Âu Dương Lập ly hôn.





Sau đó Liêu Vi thấy Bùi Nhiễm Nhiễm được Cảnh Hạo Thần cầu hôn, rồi cộng với 1 loạt nỗi hận khi xưa, nên mới muốn giết Dương Dương Noãn Noãn.





Lúc dùng tiền mua chuộc tài xế, bị ba mẹ cô ta biết được, sau đó Liêu Vi dùng toàn bộ số tiền thừa cho họ đến Sơn Đông.





Liêu VI vì chuyện Dương Dương Noãn Noãn nên rất lo lắng, cô đã mua 3 tấm vé đi nước ngoài, để cha mẹ đi trước, lúc đó cô cũng định đi, nhưng sau khi kiểm vé lại cảm thấy mọi người nhất định dựa vào vé máy bay tìm ra cô.





Nên cô ta không hề rời khỏi.





Sau khi cha mẹ Liêu Vi ra nước ngoài, thì thỏa sức ăn cơm, quen 1 đám bạn cáo già, mượn tiền cho họ làm ăn rồi bị lừa hết sạch tiền, không còn đồng nào.





Họ ở nước ngoài không về được, gọi điện thoại cho Liêu Vi, cô thấy toàn bộ những bất hạnh trong gia đình cô đến lúc phải kết thúc.





Người thành A luôn tìm cô, cô trốn như vậy sớm muộn gì cũng bọ bắt, cho nên quyết định trước khi bị bắt, bất luận thế nào cũng không thể để Hòa Miêu và Âu Dương Lập sống tốt, cho nên mới có cảnh ngày hôm nay.





“Sự việc là như thế! Sắp đến tết rồi! Chuyện không vui cứ cho qua! Chẳng qua chỉ là 1 tập đoàn Âu Á, từng giờ từng phút có thể sụp đổ, chi bằng qua tết mới tính.” Thích Thịnh Thiên nhăn mày, đôi mắt nhìn lên người hai người họ.





Bùi Nhiễm Nhiễm không ý kiến, cô chủ muốn quan tâm Dương Dương Noãn Noãn.





“Nói sau.” Cảnh Hạo Thần quét mắt nhìn Thích Thịnh Thiên, bọn họ có thể đón tết an lành nhưng Âu Dương Lập thì không.





“Nghe anh!” Thích Thịnh Thiên đứng dậy, đôi mắt bơ phờ, “Tối nay em ngủ đâu?”





“Cách xa tôi xíu là được.” Cảnh Hạo Thần ôm Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy, thì lên lầu.





Thích Thịnh Thiên đứng yên tại vị trí cũ, anh đột nhiên nhớ cảm giác buổi tối được ôm mấy cô đẹp đẹp thơm thơm vào lòng!





Nếu giờ anh kêu Lâm Tri Hiểu qua, chắc cô ta sẽ tức điên lên giết anh mất!





Thật tội nghiệp giờ đầu anh bị cô ta cắt thành thế này, bộ tóc anh tuấn của anh chỉ có người đầy soái khí như anh mới có thể giữa được.





Anh đứng ở phòng khách 1 hồi, nghĩ đi nghĩ lại rồi rời khỏi.





Chuyện thư thả lúc này, là tìm mấy cô vừa ý để chơi đùa là tuyệt nhất!





Hai người về tới phòng, cửa phòng vừa dống, người của Bùi Nhiễm Nhiễm đã bị ép sát khung cửa, hơi thở bốc lửa kia tiến gần cô.





“Nhiễm Nhiễm…”





Cô đột nhiên đã hiểu vì sao Cảnh Hạo Thần lại vội vã dẫn Dương Dương Noãn Noãn về nhà, mấy ngày nay họ ở bệnh viện, đêm nào cũng ngủ ở giường nhỏ, áp cô đến đau nhức

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK