Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70951.



Dương Dương, Quốc Khánh và Trung Thu cộng dồn lại, được nghỉ lễ tới 10 ngày, ngày 30/9 tụi em có buổi tiệc Trung Thu, anh có về không? Nếu mà nghỉ 10 ngày, Dương Dương hoàn toàn có thể về.





Mật Nguyệt, anh đang ở nước ngoài. Không có ngày nghỉ. Bùi Cảnh Dương ngồi trước bàn học, gần đây anh luôn bận, nên dành thời gian gọi cho cô để thả lỏng 1 chút.





Thật là không công bằng! Anh dù ở nước ngoài, nhưng vẫn là người Trung Quốc, phải được nghỉ lễ mới đúng chứ! Hay là anh cứ về đây, như vậy coi như là được nghỉ lễ rồi! Huống hồ Dương Dương còn là Boss cơ! Boss chẳng phải muốn nghỉ là nghỉ sao? Em có biểu diễn đó, độc tấu, anh Cảnh yêu dấu, anh muốn bỏ lỡ dịp này thật sao? Cô cười đáp.





Mật Nguyệt, lần này bận thật, hay là em qua đây tìm anh? Anh không ngại.





Cái này thì..em suy nghĩ tí…cô cũng muốn đi, nhưng cô lo Quốc Khánh thì bài tập sẽ rất nhiều!





Bảo bối Thích của anh, từ từ suy nghĩ, ngủ sớm đi, ngủ ngon. Giờ bên anh là buổi sáng, mới đến văn phòng.





Hihi..chào buổi sáng! Xém chút cô cũng nói chúc ngủ ngon! Sau khi tắt máy, cô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ!





Mới chớp mắt đã đến 30/9, cô mặc chiếc đầm dã hội đen dài, tay cầm đàn vĩ cầm, tuy đã đứng trên sân khấu rất nhiều lần, nhưng mỗi lần lên sân khấu cô đều có thói quen muốn đi vệ sinh. Sau khán đài cô chỉ quen biết Lam Ái Nhi, dù sao cũng là bạn học.





Mình để đàn ở đây 1 chút, mình đi vệ sinh!





Được! Yên tâm đi đi! Khuôn mặt hóa trang đầy tinh tế của Lam Ái Nhi cười cái.





Mật Nguyệt nhanh chóng đi về sinh, khi trở lại, thấy hộp đàn vần còn đó, nhưng Lam Ái Nhi không thấy tăm hơi đâu.





Cô cầm đàn, kiểm tra thử, đứt 2 dây đàn! Đã sắp đến giờ thi đấu, không kịp rồi.





Mật Nguyệt, nước! Lam Ái Nhi đột nhiên xuất hiện, tay cầm 1 ly nước đưa cô, mình vừa khát nước quá, mới rời khỏi đây 1 lát, cậu có sao hả?





Thích Mật Nguyệt đưa mày nhìn cô, mình không sao, đàn mình thì có sao.





Sao thế? Có chuyện gì? Lam Ái Nhi lo lắng hỏi.





Hư rồi. Cô hít 1 hơi sâu, cúi đầu cây đàn, khi mà Lam Ái Nhi còn định nói gì đó, Mật Nguyệt đã cầm đàn đi rồi. Cây đàn của cô hư, đương nhiên không thể lên sân khấu.





Không được, tiết mục tối nay đã sắp xếp hết rồi, các lãnh đạo của trường cũng đang ở dưới, sao nói không lên là không lên chứ. Người phụ trách cũng không đồng ý, như vậy đi, trong trường còn có cây đàn khác, em dùng thử xem, được không?





Được thôi! Mật Nguyệt gật đầu, giờ cũng không còn cách khác! Cô cầm chiếc đàn của trường lên sân khấu, ánh đèn chiếu lên người cô, mọi người đều dồn mắt về phía cô. Tiếng đàn du dương vang ra. Quan chúng đều ngất ngay, đột nhiên Bùm 1 tiếng, dây đàn bị đứt, sao thế? Đứt rồi! Đèn sân khấu đột nhiên sáng lên, Mật Nguyệt nghi ngờ, lúc này cô không kịp kiểm tra, đã đem lên đây, thật không ngờ cái này cũng có vấn đề. Bồi thường là chuyện nhở, nhưng nếu giáo viên trách tội, cô làm hỏng buổi tiệc hôm nay.





Xin lỗi, có sai sót! Cô cúi đầu xin lỗi, nhưng, em cũng chúc mọi người đón lễ vui vẻ, sức khỏe dồi dào! Nói xong, nhìn MC, vẫy tay, rồi đi xuống.





Lúc này Lam Ái Nhi đã lên múa, cô đi ra sau sân khấu, giáo viên phụ trách buổi biểu diễn chửi cho 1 trận, lúc này cô rất muốn xem camera, coi thử rốt cuộc là ai làm hư đàn của cô.





Đúng, là lỗi của em, em có thể đền, thầy có thể đừng nói nữa không? Chúng em muốn yên ổn đón lễ? Mật Nguyệt cảm thấy có chút phiền, gặp chuyện như thế, cô khó mà yên lòng được!





Em còn không cho tôi nói, nhiều lãnh đạo như thế, em làm ra chuyện này, cái này…thầy giáo không nói nên lời.





Có cần giận đến thế không? Chỉ là buổi dạ hồi tối thôi. Trước mặt họ, vọng lại 1 âm thanh thanh lạnh. Bước chân bình tĩnh bước gần ánh mắt tối sầm nhìn cô bé đang bọ chửi kia.





Dương Dương, Mật Nguyệt chạy về hướng anh, rồi cả người ôm lấy anh. Dương Dương lại chơi chiêu này, lúc nào cũng nói không tìm cô, không về thăm cô, nhưng lần nào cũng xuất hiện. Lần nào anh Bạc Ngôn về tìm chị Noãn Noãn, anh cũng nói không đến, mà lần nào cũng đến! Cô lại cứ ngốc nghếch lại mắc lừa cho rằng anh không đến!





Nhìn thấy hai người đang oom nhau kia, các học sinh và giáo viên đều kinh ngạc. Bùi Cảnh Dương lấy 1 tay vỗ lưng của Mật Nguyệt, ánh mắt quét nhìn quan khách, đôi mắt lạnh lùng của anh khiến quan khách đều im lặng.





Xảy ra chuyện gì? Anh cúi đầu nhìn cái đầy đang bám sát vào người anh kia, âm thanh dịu dàng hỏi.





Đàn mà Dương Dương tặng em bị người khác làm đứt…cô đau lòng, đó là của Dương Dương tặng.





Trong vòng ngày mai tìm ra người đó. Dương Dương chỉ nói 1 câu, ô, Mật Nguyệt lên, rồi quay người đi.





Sau khi họ đi, hiệu trưởng nhanh chóng qua đó, nhưng chỉ có thể đứng nhìn họ đi khỏi.





Trên xe, Mật Nguyệt cảm thấy có chút uất ức, tay kéo áo sơ mi anh, Dương Dương xấu xa, lại lừa cô!





Ngoan, nhất định tìm ra người hại em! Quốc Khánh sẽ bên em. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, được không?





Dạ! Cô tức giận, nhìn anh tiền gần, tự nhiên trong lòng có 1 luồn hơi thở vui mừng bao quanh!





Dương Dương, lần sau anh về anh có thể nói với em không! Lần nào cũng vậy, em chả có chuẩn bị gì! Vậy không có kinh ngạc gì hết. Anh vốn đợi cô ra nước ngoài cơ. Nhưng biết trong trường dạo này có chút chuyện, không yên tâ,, nên về. May mà anh về rồi, nếu không, con bé này chắc lại bị uất ức.





Đúng là ngạc nhiên thật, lúc nãy xảy ra chuyện, nghe thấy giọng anh, ra đầu giúp đỡ cô, cô xém cảm động đến khóc. Chuyện lúc nãy, đừng quan tâm nữa, mình đi ăn gì trước nhé.





Được! Ở bên cạnh Dương Dương, thời gian nào cũng vô cùng hạnh phúc, sự không vui của tối nay đều tan biến hết cả. Khi hai người về đến Vân Trang, đã khá tối, nhưng trong đó khá náo nhiệt. Cảnh Hành, Noãn Noãn, Bạc Ngôn đều ở bên trong, còn có mùi rượu.





Hai người hẹn hò đến giờ mới về, Mình còn tưởng hai bạn không về cơ

! Bạc Ngôn vắt chéo chân, cười hihi nhìn họ, anh hùng cứu mỹ nhân sao rồi! Đương nhiên là đại cáo thành công! Mật Nguyệt nâng cầm lên, vẻ mặt tự hào, Dương Dương lợi hại lắm cơ!





Đúng đúng đúng! Cả thiên hạ chỉ có Dương Dương nhà các người là giỏi nhất! Quả nhiên người tình trong mắt hóa Tây Thi, dù anh có nói gì, cô cũng thấy người đó là tốt nhất.





Bạc Ngôn chẳng lẽ trong mắt anh, em không phải là tốt nhất, Cảnh Bùi Noãn ngồi đối diện bưng ly rượu cười, giống như kiểu anh mà nói không, là tới số luôn.





Đương nhiên là tốt nhất! Noãn Noãn,…Bạc Ngôn lập tức đứng lên, đi đến bên cô,, vợ tương lai tốt như thế, tối này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK