Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70425.



Chiếc xe của Thích Thịnh Thiên rất nhanh đến đường Tam Hoàn nhà của Lâm Trí Hiểu, xuống xe ở bên ngoài chỉnh sửa lại trang phục của mình, rồi mới ấn chuông cửa





Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân, cửa chính ở trước mặt của anh mở ra, phía trước hiện ra khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp đó của Lâm Trí Hiểu, nhưng mà khuôn đó lạnh lùng, tối sầm!





“Hiểu Hiểu…” anh từ đằng sau lấy ra một bó hoa hồng lớn lên trước mặt của cô, “tặng em, thích không?”





Lâm Trí Hiểu nhận bó hoa từ trong tay của anh ta, sau đó ở trước mặt của anh ta ném bỏ đi, “Thích tổng, anh có thể đi được rồi, tiện thể đưa vị hôn thê của anh cũng mang đi theo, nhà của tôi không phải là loại người nào đều hoan nghênh”





Ba chứ vị hôn thê khiến khuôn mặt mới đây thôi vẫn còn tươi cười của Thích Thịnh Thiên phút chốc nặng trịch, cũng không quản bó hoa hồng vừa rồi bị cô ấy ném đi, đẩy cánh cửa ra từ bên cạnh cô ấy tiến vào trong





Một cô gái tóc ngắn đang ngồi trên ghé so-pha của Lâm Trí Hiểu, trong tay cầm một ly rượu, nhìn thấy anh bước vào, nhẹ nhàng nhếch mày, đôi môi đỏ tươi nhẹ hếch lên, “Tiểu Thiên Thiên, anh đến đón em sao?”





“Trần Nhan, cô đến đâu làm cái gì?” Thích Thịnh Thiên lạnh mặt, nhìn cô ta





Cái gì mà vị hôn thê, anh ta trước giờ chưa từng có thừa nhận qua!





“Em đến xem xem anh thích kiểu cô gái như thế nào, mái tóc gợn sóng…” Trần Nhan vuốt mái tóc ngắn cũn của mình, “làm sao đây, Tiểu Thiên Thiên là muốn nhìn thấy em đội tóc giả sao! Hay là muốn đợi em mấy năm nuôi tóc dài ra!”





“Cô từ đâu đến lăn về nơi đó đi!” vậy mà lại chạy đến nhà của Lâm Trí Hiểu, cô ta rốt cuộc muốn gây chuyện quái quỷ gì!





“Tiểu Thiên Thiên, anh làm sao có thể như thế, anh đừng quên nha, chúng ta đã đính hôn…” Trần Nhan đặt ly rượu trong tay xuống, vuốt vuốt đầu ngón tay, “thế mà lại không đếm rõ rồi, có mấy tháng rồi?”





Lâm Trí Hiểu đứng ở cánh cửa nghe lời đối thoại của bọn họ chỉ cảm thấy châm biếm không giới hạn, cô có phút chốc đó cảm thấy Lãng tử Thích Thịnh Thiên quay đầu lại rồi





Nhưng mà không ngờ rằng anh ta đều đã đính hôn rồi! Vả lại đã mấy tháng rồi!





Vậy mà còn đến quyến rũ cô?





Xem cô là loại người gì rồi?





“Ra ngoài!” Thích Thịnh Thiên nhìn thấy nụ cười đó của cô ta, khí nóng trong lòng càng đốt càng lớn!





“Anh cáu giận như thế làm gì, bây giờ người nên tức giận là em mới đúng, anh bên ngoài tìm phụ nữ, em thì không có ở ngoài tìm đàn ông, Tiểu Thiên Thiên em đối với anh là một lòng một dạ! Trời đất chứng giám, nhật nguyệt phân minh!” Trần Nhan cười rồi đứng dậy, cả người bộ trang phục màu đen tôn lên dáng người sắc sảo tinh tế của cô ấy, nóng bỏng!





Cô ta mới bước ra một bước, Thích Thịnh Thiên vội vàng lùi ra sau hai bước, “kêu cô ra ngoài!”





“Em đang đi ra à! Nhưng mà anh là vị hôn phu của em, anh không ra ngoài sao? Anh không cùng em đi sao? Vậy thì bá phụ Thích bên đó làm sao nói đây?” điệu bộ vắt óc suy nghĩ đó của Trần Nhan, bĩu bĩu đôi môi đỏ chót, bỗng đôi mắt sáng lên, “có rồi, chính là nói anh trước hôn nhân ngoại tình!”





Cả khuôn mặt của Thích Thịnh Thiên tối đen lại, “cô đừng nói hàm hồ, chúng ta cơ bản là không phải là vợ chồng chưa cưới gì cả!”





“Ý của anh là lời anh nói không xem như là thật?”





“Tôi lúc nào nói sẽ cười cô?” anh hoàn toàn không có nói, tối hôm đó là ở trong nhà uống say rồi!





Tối hôm đó vừa hay Trần Gia làm khách ở nhà bọn họ, anh luôn coi Trần Nhan là huynh đệ, tối đó hai người đều uống say





Trong lòng anh nghĩ là muốn cưới Lâm Trí Hiểu, muốn nói với cô ấy lời trong lòng, lời nói nhất định phải cưới cô ấy gì đó chính là nói cho Lâm Trí Hiểu!





Anh nhớ Trần Nhan cũng uống rất nhiều, cứ ở bên cạnh gật đầu liê liệ, trong miệng không ngừng nói được à được à!





Kết quả những lời say khướt của hai người bọn họ bị phụ mẫu của Thích Gia và Trần Gia đều nghe thấy rồi





Ngày thứ hai thì tuyên bố tin tức hai người bọn họ đính hôn





Rõ ràng lúc đó Trần Nhan cũng là bị mơ hồ, nhưng mà cô ta lúc này…





“Tôi lúc đó giải thích rõ rõ ràng ràng rồi!” Thích Thịnh Thiên cáu lên nhìn cô, anh không muốn để Lâm Trí Hiểu biết





Tính nhanh chóng hủy hôn ước với cô ta, nhưng bố mẹ của hai gia đình đều nghĩ rằng hai người họ là yêu thật sự!





Yêu thật sự cái quỷ à!





Anh và Trần Nhan số lần gặp mặt tổng cộng lại đếm trên hai bàn tay đều rõ ràng!





“Anh nghĩ rằng em không có giải thích! Nhưng có cách nào đâu, chuyện hôn nhân chuyện lớn vậy, mệnh lệnh của bố mẹ…” Trần Nhan tư thế dựa lên người anh, “vị hôn phu, anh nhỏ mọn như vậy, dựa một chút không được sao?”





Thích Thịnh Thiên nghiêng người, nhường ra đường rời đi, “cô tránh ra tôi chút!”





“Bây giờ đều không muốn em động vào rồi, vậy thì sau này kết hôn xong không phải là không để em ngủ sao! Không ngờ rằng anh nhìn thì khá có ga-lăng, không nghĩ đến mặt đó lại không được, tôi vậy mà cả cuộc đời còn lại phải như người đàn bà góa! Thật là đáng thương!” trong con mắt của Trần Nhan không giấu diếm sự khinh thường, liếc nhìn anh ta, rồi hướng ra phía cửa chính





Lâm Trí Hiểu nãy giờ sắc mặt lạnh băng, cô làm sao biết được bỗng nhiên vị hôn thê của Thích Thịnh Thiên sẽ tìm đến nhà!





“Vị mỹ nữ đây, người đàn ông như anh ta cô lại còn theo anh ta, thật là khâm phục!” Trần Nhan ngoảnh đầu lại nhìn Thích Thịnh Thiên, cặp mày nhếch nhếch vài cái, “Tiểu Thiên Thiên, chúng ta lần tới lại gặp à! Hy vọng lần sau gặp mặt không phải là hôn lễ à! Ít ra trước buổi hôn lễ chụp ảnh áo cưới gì đó à!”





“Còn không đi đi!” cô ra có phải là đợi anh mời cô ta ra ngoài!





Trần Nhan mỉm cười đi ra ngoài, phía sau lưng cô truyền đến giọng nói của Lâm Trí Hiểu, “anh cũng đi ra!”





Cô bây giờ một chút đều không muốn nhìn thấy Thích Thịnh Thiên, thật không may cho cô trước đây còn lo lắng anh ta như thế bị người Thích Gia đem đi mất sẽ làm sao, nhìn điệu bộ không dễ tiếp xúc của anh trai anh ta





Nhưng mà lúc này mới rõ, anh trai anh ta hôm đó coi cô là bạn gái của Thích Thịnh Thiên, không thể để Thích Thịnh Thiên có lỗi với vị hôn thê, vì vậy mới đưa anh ta đi mất





“Hiểu Hiểu, anh đặc biệt đến tìm em” anh không muốn đi mất, không đi không đi là không đi!





Chuyện vị hôn thê thật sự là một hiểu lầm!





Nhưng anh cứ giải thích như vậy, Lâm Trí Hiểu khẳng định là sẽ không nghe, đặc biệt là dưới tình huống khi Trần Nham vừa rồi xồng xộc chạy đến nhà của cô ấy





“Ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Lâm Trí Hiểu lạnh mặt gào lên, lời đối thoại vừa rồi của bọn họ nghe rất rõ ràng





Không quản đính hôn của bọn họ là vì cái gì, nhưng mà bọn họ thật sự là vợ chồng chưa cưới!





“Ha ha!” tiếng cười sảng khoái của Trần Nham truyền đến





Thích Thịnh Thiên nghe thấy tiếng của cô ta, cả khuôn mặt càng thêm khó coi hơn, cô ta lại dám cười anh!





Trần Nhan rõ ràng cũng không thích, tối nay nhất định là đến xem chuyện cười!





“Đi hay không đi?” Lâm Trí Hiểu không có nhẫn nại rồi, Thích Thịnh Thiên dám đứng ở chỗ đó không động đậy nhúc nhích





Nhưng mà sức của cô không đủ để đẩy anh ta ra ngoài, vì vậy chỉ có thể khiến tự bản thân anh ta đi ra!





Thích Thịnh Thiên đi về phía của cô ấy, không thể như thế này rời đi được, sau này càng hiểu lầm thì làm sao?





Dựa theo kinh nghiệm của anh Hạo và chị dâu mà nói, có chuyện buộc phải nói rõ ràng!





Anh vừa bước đến trước mặt của Lâm Trí Hiểu, điện thoại reo lên





“Đi ra ngoài nghe điện thoại của anh đi!” Lâm Trí Hiểu kéo cánh cửa, chuẩn bị sẵn sàng sau khi anh ta đi ra ngoài thì sẽ khóa chặt cửa lại!





“Anh ở đây nghe” anh lấy ra điện thoại nhìn là của Trần Nhan, cả khuôn mặt của anh trầm mặc thêm mấy phần





Cô ta vừa mới bỏ đi, nhanh chóng như thế này gọi điện đến làm cái gì cơ chứ?





Anh hoài nghi nhắc máy lên, bên trong truyền ra một tiếng hào sắc bén, “thân yêu ơi, anh tối nay phải hold một chút ồ! Không nên quá nhớ em ồ!”





Trần Nhan thật sự là gào lên, vì vậy Lâm Trí Hiểu cũng nghe thấy rõ





Thích Thịnh Thiên hận không thể lập tức đập vỡ chiếc điện thoại, cô ta cả một ngày đang nói lung tung gì thế!





“Thích tổng, rất muộn rồi, ngày mai còn phải làm việc, mời đi cho!” trên mặt của Lâm Trí Hiểu lộ ra nụ cười nghề nghiệp, dường như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK