Anh biểu thị rất bất lực, em bé nhỏ không nghe lời, cần phải tét mông mới được.
Đợi nó lớn chút rồi, lúc có thể nghe hiểu được, rồi mới từ từ thu thập nó.
Bây giờ thu thập cũng không nhớ nổi.
Lại ở trong phòng dỗ em bé rất lâu, mới dỗ nó ngủ đi, cẩn thận từng tí ra ngoài.
Mệt cả ngày, cuối cùng có thể về phòng đi ngủ rồi.
……
Sau khi Mẫn Lệ và Cố Linh ở mộ địa rời khỏi, liền ở bên ngoài ăn cơm, lại đi một vòng, mới về đến nhà.
Sau khi về nhà, Cố Linh liền nằm trên giường, một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Mẫn Lệ nhìn thấy vẻ mặt cô như thế, cũng nằm kế bên cô, “Em có cần đi tắm không?”
“Anh muốn làm gì em.” Ánh mắt cô lập tức nghiêm nghị lên.
“Cái gì anh muốn làm gì em, không thể nghĩ mặt tốt của anh sao? Anh thấy em mệt rồi, muốn giúp em tắm rửa thôi, em không tin anh như thế sao?” Anh xác định là muốn làm gì cô, nhưng bây giờ cơ thể cô không cho phép.
Cố Linh từ từ nghiêng người qua, lưng đối mặt anh, “Em không tin anh.”
Mẫn Lệ nhìn thấy lưng đẹp của cô, từ từ đưa tay vào áo khoác cô, nhẹ nhàng kéo lên.
Cố Linh một tay đập lên tay anh, “Anh muốn làm gì?”
“Anh cởi áo giúp em.”
Trong tình huống thông thường, chỉ có vào lúc này, anh mới giúp cô tháo áo.
“Anh không thể nào nhịn được sao?”
“Anh là muốn giúp em cời áo đi tắm, em nghĩ gì thế? Vợ, trong đầu em toàn chuyện đó, nghĩ còn nhiều hơn anh, anh thuần khiết như thế!” Anh chỉ là đơn thuần muốn giúp cô cởi áo, tùy tiện xem đã mắt thôi.
Chỉ là nhìn, không thể làm!
“Mẫn Tiểu Thụ, lúc anh nói lời này, mặt đâu?” Cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh, “Mặt đâu?”
“Bị em ăn rồi.”
“Cút, em mới không nặng khẩu vị như anh!” Cô lập tức thu tay lại, từ giường ngồi dậy, “Không cần anh giúp, bản thân em biết cởi.”
Dưới sự giám sát của Mẫn Lệ, cô nhanh chóng cởi áo trên người, sau đó nắm xuống, tiếp tục đi ngủ.
Động tác nhanh thật, không uổng công là luyện võ.
Anh quay lưng liền rời khỏi, rất nhanh lại bưng một cái thau đến, trong tay cầm khăn ướt, cười ti tít tiến gần cô, “Vợ, anh rửa mặt giúp em.”
Động tác Cố Linh nghiêng người nằm sấp lại, không có nói chuyện.
Được thôi.
Nhanh gọn như thế!
Anh từ từ đưa tay giúp cô lau mặt, từ từ hướng xuống, cổ, xương đòn, à……
“Không cần!” Cô đưa tay nắm lấy cánh tay anh, “Mẫn Tiểu Thụ, em nói không cần!”
“Phần dưới không lau?”
“Không lau!”
“Em không thích sạch sẽ!”
“Em chính là không thích sạch sẽ, đêm nay anh đừng có ngủ chung với em!” Cô mới không muốn để anh lau ngực dùm.
Lỡ như anh không nhịn được bóp cò súng phải làm sao?
Cô đã từ trong ánh mắt của anh nhìn thấy tình tiết tố nhanh chóng khơi dậy.
“Được thôi!”
Anh thu tay lại, liền vội vàng rời khỏi.
Cố Linh đang ngáp dài, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, nhưng lại chưa ngủ.
Lúc không mấy dễ dàng ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được cơ thể cô bị di chuyển, đôi chân lọt vào trong nước ấm.
“Á……” Cô mở to đôi mắt, nhìn thấy đôi chân mình ngâm trong thùng gỗ.
Chân không của cô bị Mẫn Lệ nắm lấy.
“Sao thế? Anh đang làm gì?” Cô mơ mơ màng màng không ngờ là đang ngâm chân.
“Em không phải mệt sao? Ngâm chân tốt, anh đang xoa bóp giúp em.” Anh vừa nói liền giơ chân trái của cô lên, giúp cô xoa bóp bàn chân.
Tình trạng gì?
Đường đường Mẫn thiếu giúp cô rửa chân đã thôi, không ngờ còn xoa bóp?
Cái này? Thực tình có chút kinh ngạc.
Trong đầu anh đang nghĩ gì thế?
Không ngờ……có thể làm đến nước này.
Anh là thích cô thật sao?
Mẫn Lệ cũng không biết xoa bóp bàn chân gì, liền nhẹ nhàng xoa, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt cô, “Dễ chịu không?”
“Anh căn bản không biết làm, cái gì dễ chịu không dễ chịu? Còn không bằng cá mát xa trong nước nữa!” Cô cười nói, đồng thời rút chân trái đi, “Lúc ngày xưa em đi du lịch, thợ mát xa chuyên nghiệp, là bóp rất đau đấy, huyệt vị đáy chân và huyệt vị trên người là liên kết với nhau đấy, cho nên thì? Không biết thì đừng có ấn bậy bạ, biết rồi hẳn tính!”
“Được thôi! Anh không ấn nữa, em ngâm thêm một lát.” Anh vẫn là ngồi xổm bên thùng gỗ, nhìn cô.
Cố Linh bị anh nhìn đến ngại ngùng, trong lòng càng có cảm giác khó tả.
Cô ngâm chân, cảm nhận nhiệt độ nước, Mẫn Lệ liền để cô ngồi dậy.
Thậm chí chân của cô cũng là anh giúp đỡ lau sạch sẽ.
Được thôi!
Họ nếu như có thể cứ ở lại như thế này mãi, tuyệt đối sẽ không tệ.
Nhưng không thể nào.
Họ không thể nào.
Thoái mái ngâm chân xong, họ nằm trên giường lớn, cơ thể cô liền cuộn vào trong lòng anh.
“Bạn của các anh ở đâu rồi? Anh ấy sẽ không tỉnh lại sao?” Cô đột nhiên sực nhớ đến Đường Sóc.
“Sẽ tỉnh lại, không biết lúc nào, có người ở bên cạnh anh ấy.” Bọn họ đều tin Đường Sóc sẽ tỉnh dậy.
“Uhm! Hi vọng mọi người đều tốt!” Chỉ là ngoại trừ cô.
Cô cũng muốn tốt, Mẫn Lệ cũng muốn tốt.
“Vợ nè, hay là bây giờ em thừa nhận thích anh đi? Cái gì thời hạn ba tháng, đừng đợi nữa! Được không?” Anh ôm chặt lấy cô, “Chúng ta yêu thương nhau đến thế, không được rời khỏi.”
“Em là một người giữ lời, cho nên ba tháng sau hẳn tính!” Cô cảm thấy có thể không chờ được ba tháng.
Mẫn Lệ rất muốn tháo đầu cô ra, cái gì ba tháng!
Thừa nhận thích anh khó đến thế sao?
Anh cũng đã nhanh gọn thừa nhận, tại sao cô không thể?
“Em đừng để anh cảm thấy em là một ả hèn hạ! Chỉ dám âm thầm thích anh, nhưng không dám tỏ tình, vợ này, phải dũng cảm đối mặt nội tâm của bản thân, can đảm tỏ tình, muốn nói gì thì nói!” Anh ý đồ muốn dùng biện pháp chọc giận cô.
“Em muốn nói anh nói chuyện to tiếng quá! Cấm nói mười phút không được nói chuyện, em phải đi ngủ đây!” Cô nói xong liền nhắm đôi mắt lại.
Còn Mẫn Lệ còn đợi mười phút xong, anh muốn nói chuyện.
Nhưng sau mười phút, anh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, cô ngủ rồi.
Anh cười nhẹ, để anh không nói chuyện, nhưng cô lại ngủ rất ngon.
Anh chỉ có thể ôm cô ngủ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Cố Linh vẫn là đi công ty với anh.
Gần đây làm thai song sinh quen rồi, nếu đột nhiên chia xa, còn có chút không quen đấy.
Nhân viên của Mẫn thị cũng nhìn quen mắt rồi, tổng tài và tổng tài phu nhân của bọn họ cùng nhau đi làm, thật đúng là một phương pháp show ân ái. Mỗi ngày đều bị họ làm đến nổi hết da gà, còn phải nghiêm nghiêm túc túc làm việc.
Và Cảnh Thần Hạo rất lâu không có đến công ty, cũng bắt đầu đi làm.
Nhiễm Nhiễm vừa ra khỏi tháng, có thể dẫn em bé đến công ty gặp anh rồi.
Lâu như thế khó khăn mới được đi làm, Bùi Nhiễm Nhiễm liền bế em bé đến thăm anh.
Thư kí của Cảnh thị nghe thấy trong phòng đại boss truyền đến tiếng em bé, cũng không dám đi vào.
Đi vào phá rối đến ba người nhà đại boss, phải làm sao!
Công việc quan trọng, cuộc họp khẩn cấp, bọn họ vẫn là gõ cửa đi vào.
Đi vào trong, liền nhìn thấy trong lòng đại boss bế em bé nhỏ, đang cúi đầu dịu dàng nhìn nó, tổng tài phu nhân xinh đẹp bên cạnh đang quấy sữa bột cho em bé.Đọc nhanh tại Vietwriter.com