Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70846.



Bên trong phòng bệnh chỉ còn 2 người Đường Sóc, và mẹ Ôn Thủy.





Ông vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cho nên họ nán lại thêm xíu, mới ra khỏi phòng bệnh trước.





Ai mà ngờ được đêm 30 tết lại phải nằm trên giường bệnh.





Mẹ Ôn Thủy từ phòng bệnh đi ra, bà có vẻ không còn mặt mũi nhìn bọn họ.





“Nguyệt Nguyệt, mẹ…sau này sẽ không thế nữa, bọn ta sẽ cãi nhau cho đàng hoàng, cố gắng không động tay.” Mẹ Ôn Thủy cười haha nói.





“Hy vọng sau này cũng đừng cãi nhau, được không?” Ôn Thủy nhìn bà, “Nếu đã chia tách rồi, sau này cứ sống vui vẻ qua ngày là được, bọn họ không cần môi lần gặp nhau lại khoa trương như thế, có ích không chứ? Trong lòng khó chịu, giờ ba còn nằm trên bệnh viện, mỗi người tự nhường 1 bước đi.!”





“Được, con gái nói đúng, sau này bọn ta sẽ cố gắng không gặp mặt, bên đó do con chăm sóc vậy, mẹ đi trước nhé.” Mẹ Ôn Thủy an ủi rồi vỗ vai anh, “Con rể, vất vả con rồi.”





Hai người chỉ đành đứng đó nhìn mẹ Ôn Thủy rời khỏi.





Sau khi bà đi, Ôn Thủy ngược lại thở phào 1 hơi, cả người mềm nhũn dựa vào Đường Sóc, vẫn là ở đây có cảm giác an toàn, thoải mái.





Khi tối, ba Ứng mới từ từ tỉnh lại, nhìn thấy 2 đứa ở bên đầu giường canh chừng ông, “Đón tết mà, 2 đứa ở đây làm gì? Ba không muốn ở bệnh viện, đưa ba về!”





“Ba, ba phải truyền dịch! Đầu ba còn cần quan sát!” sao càng già càng giống đứa trẻ thế!





“Đầu ba không sao, đầu các con có bị gì không, đếm 30 nằm bệnh viện không tốt lành tí nào,, ba phải về! chỉ là vết thương nhỏ! Chả có gì cả!” ba Ứng vẫn cứ mặc bộ đồ bệnh nhân xuống giường.





“Ba!” Ôn Thủy nghiêm khắc nói 1 câu, “Sức khỏe của chính ba ba cũng không quan tâm sao?”





“Có, con gái, ba vẫn ổn! Cho nên ba mới cần về nhà! Ngày tết mà ở trong bệnh viện không tốt, đúng không! Con rễ?” ba Ứng nghiêng đầu nhìn Đường Sóc, “Con rể, mau sắp xe giúp ba, ba phải về nhà rồi!





“Không được, con không đồng ý!” Ôn Thủy lập tức từ chối, “Mai ba còn phải truyền dịch.”





“Chuyện truyền dịch đơn giản thế mà, con đừng cho rằng ba không biết con rể ba giỏi cỡ nào, mai kêu bác sĩ đến nhà không được sao!” Ba Ứng chỉ vào 2 người, “Ta nói 2 đứa nghe, sao nói 2 đứa chẳng có tác dụng gì, ta chính là muốn về! Nếu không thì…”





“Được được, về nhà về nhà!” Ôn Thủy nhìn tay ông cầm ly nước, nếu mà cô không đồng ý, chắc sẽ lấy ly nước đập đầu mất.





Bọn họ về nhà, sau khi ăn tối xong, Ôn Thủy cuối cùng cũng hiểu sao ba cô muốn về nhà.





Hẹn bạn đánh mạt chược!





Trong phòng khách ồn không chịu được, cô tắm xong quay lại phòng, nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, sau đó qua phòng Đường Sóc.





Bên phòng khách khoảng cách hơi xa xíu, nên âm thanh chắc nhỏ hơn xíu.





Cô đẩy cửa, Đường Sóc mới từ phòng tắm đi ra, cô lập tức đóng cửa đi vào, uất ức nhìn anh, “Hôm nay ngủ chung nhé! Phòng em quá ồn.”





Đường Sóc nhìn bước chân cô tiến gần, “Vậy anh ngủ phòng em.”





“Sao thế? Quá ồn, anh không ngủ được đâu.” Ôn Thủy cản trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh yên tâm em sẽ ngoan, không làm gì, không nhúc nhích, được không?”





Cô đã làm nũng rồi!





Không thể không đồng ý





Nếu không cô mất mặt biết bao!





“Anh không yên tâm về mình!” mắt anh nhìn về hướng cửa, “Anh có thể nhịn.”





“Đừng, đừng đi, phiền chết được, họ vừa đánh vừa la hét!” Ôn Thủy kéo anh đi về phía giường, “Em nhất định không đụng linh tinh, tin tưởng năng lực khống chế của anh đi, được mà.”





Bọn họ nằm cùng với nhau chắc Đường Sóc không sao chứ?





Ôn Thủy nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cẩn thận, thăm do, “Sẽ không sao chứ?”





“Chắc là không.” hôm nay anh phải tĩnh tâm hít thở, nhắm mắt thì ngủ.





Tối hôm đó 2 người nằm chung 1 giường, Ôn Thủy không dám tiến gần anh, bnhf thường anh cũng ôm cô, cũng ổn mà?





Không được, không nên mạo hiểm!





Cô ngoan ngoãn nằm đó, đôi tay làm như kiểu quân đội, phòng khá yên tĩnh nên cô có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của anh.





Muốn ôm anh!





Cô mơ màng nghe thấy tiếng hét bên ngoài của những người đánh mạt chược, “Ba em cứ thế này có ổn không?”





“Có bác sĩ kế bên, chắc không sao, ngủ đi.” Đường Sóc trở người, hướng về cô.





Sau đó 1 tay đặt lên eo cô, “Ngủ đi, ngủ ngon, năm mới vui vẻ.”





“Ngủ ngon.” Cô cũng không nhúc nhích, “Năm mới vui vẻ.”





Sau đó không khí trong phòng đột nhiên rất yên tĩnh, họ không nói với nhau câu gì,, chỉ nghe tiếng thở của nhau, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.





Nửa đêm, tiếng pháo hoa bên ngoài, điếc cả lỗ tai, trong phòng dù có rèm cửa, vẫn bị ánh sáng chiếu vào, lâu lâu có những ánh đèn sáng lên.





2 người bị làm cho tỉnh giấc.





Quan trọng hơn, Ôn Thủy phát hiện cô đang trong lòng của Đường Sóc.





Cô luôn ngủ rất quy tắc, sao lại chạy vào lòng anh thế này.”





“Em lấy nút ta, anh đợi xíu.” Cô nói vậy tức là muốn đứng lên lấy.





Nhưng người cô bị kéo ôm chặt lại, hơi thở mạnh mẽ cứ bên tai cô, dường như nó còn mạnh hơn cả tiếng pháo hoa bên ngoài.





Chẳng lẽ do quá sát nhau.





Từ từ, cô cảm nhận được anh tiến gần, sau đó hôm lên má cô, rồi từ từ di chuyển lên môi cô.





Hơi thở 2 người dần nóng lê, toàn thân cô không biết từ khi nào bị anh đè lên, thân trên áp sát.





“Sóc…” cô đột nhiên nghiêng đầu, anh hôm lên trán cô, “anh bình tĩnh xíu.”





Anh cũng muốn đón tết ở bệnh viện sao?





“Bình tĩnh không nỗi, anh muốn em.” Hơi thở anh gấp ráp, nóng bừng bừng phả vào người cô.





“Không được! Sóc, anh sẽ ngất mất.” Cô giờ bị nhóm lửa lên nên cũng rất muốn, nhưng…





Cô không muốn thấy anh lại ngất đi lại nằm viện.





Trong đầu bỗng truyền lại tiếng kêu đau khiến anh có lý trí trở lại, cả người ngã nhào lên người cô, nghe âm thanh bên ngoài nhỏ dần, biến ít đi, anh trầm giọng nói 1 câu, “ngủ đi.”





“Nhưng, anh có thể ngủ đang hoàng không, anh còn trên người em?” Họ muốn ngủ thế ư?





Sáng mai tỉnh dậy, chuyện hôm qua có phải lại lặp lại không?





Anh từ từ leo xuống dưới, ôm cô vào lòng, “Xin lỗi.”





“Không có gì xin lỗi! đừng nghĩ nhiều, anh đau đầu không?” Cô giờ quan tâm đến anh hơn.





“Vẫn ổn, chút nữa sẽ hết đau.” Anh nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của cô.





Nửa đêm cả nhà như chìm vào trong giấc mộng, mà vẫn nghe tiếng đánh mạt chược bên ngoài, sức của mấy người già thực là quá khỏe.





Buổi sáng hôm sau, sau khi Ôn Thủy tỉnh, thì từ từ rời khỏi nugowif anh.





Bọn họ không thể cùng tỉnh trên giường, sẽ có chuyện mất!





Cô thay đồ, sau khi tắm xong đến phòng khác, nhìn phòng khách hơi lộn xộn, còn thấy mấy chú ngủ trên sofa.





Năm mới không về nhà, thật không sao?



Cô đi vào phòng thì thấy ba mình, đang ngáy to, dường như khá ổn, mà trong phòng cô giờ đây, còn có 1 ông chú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK