“Quan trọng nhất là anh ấy a!”
“Có thể, nhưng anh phải đáp ứng với em một chuyện!” Cô cười hiền từ: “Không đáp ứng sẽ không cho đâu!”
“Chuyện gì?” Anh tò mò: “Cho em công ty? Được!”
“Không phải! Em muốn nói, sau đêm nay có thể nghỉ ngơi vài ngày không?” Cô sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.
“Bao lâu?” Vấn đề này rất quan trọng, liên quan đến hạnh phúc giường chiếu của anh.
“Mười ngày? Hay là ba ngày?” Mười ngày quá lâu, tinh trùng chất lượng cũng sẽ hạ xuống!
“Ba ngày! Không thể nhiều hơn nữa!” Mười ngày khác gì kêu anh đi chết! Ngày nào cũng chỉ ôm cô ngủ, không được làm gì hết.
“Được.” Cô chỉ mong nhanh chóng thụ thai, không phải gặp bà dì nữa.
Nam nhân kìm nén quá lâu sẽ như ngọn lửa bùng phát, sao cô chịu nổi a!
Ba ngày ba ngày, không biết lại biến thành bộ dáng gì!
Còn chưa đến ba ngày, đã đến Tết!
Cô không muốn đi xuống nhà Mẫn Lệ chút nào, nhưng dù gì họ cũng là ba mẹ của Mẫn Lệ, lần trước cũng đã đồng ý cho họ ở bên nhau, cô không thể không đi.
Ba mẹ Mẫn Lệ rất nhiệt tình, nhưng là nhiệt tình với Mẫn Lệ chứ không phải với cô.
Đêm giao thừa, trên trời pháo bông đủ sắc màu, lúc này cô rất nhớ Đường Đường.
Nhưng đã có Dương Y Y ở bên cạnh nên cô cũng yên tâm phần nào.
Hai người vậy mà lại đứng ở ban công ngắm pháo hoa, đoán chừng không có ai khác làm như vậy nữa.
Mẫn lệ từ phía sau ôm cô, so với pháo hoa, anh càng muốn nhìn cô hơn.
“Bà xã, buồn ngủ rồi sao?” Anh cảm thấy thời gian không còn sớm nữa.
“Năm mới mà! Anh có nguyện vọng gì không?” Cô mỉm cười.
“Có!” Anh cúi đầu ghé sát vào tai cô: “Nguyện vọng của anh chính là em, được ở bên cạnh em, suốt cuộc đời!”
“Thật là một nguyện vọng đẹp!” Cô cười nhạt: “Anh biết em ước nguyện gì không?”
“Là cái gì? Không lẽ không phải ở bên cạnh anh cả cuộc đời này sao?” Anh mong cô sẽ ước như vậy.
“Không phải!” Cô nhìn ánh trăng khuyết đang sắp bị đám mây đen che lại: “Nguyện vọng của em là sinh con cho ông xã, anh muốn không?”
“Sinh con?” Mẫn Lệ xoa xoa bụng cô: “Em muốn tìm người sinh con hộ?”
“Không được sao?” Cô cười hỏi lại, nét mặt nghiêm túc.
“Em muốn thì mình sinh.” Anh chỉ có một yêu cầu là cô không được rời khỏi anh.
“Em muốn, nhưng anh nói anh không muốn nên em cũng không dám hỏi.” Cô quay lại nhìn anh, đây là gương mặt mà cô vẫn thường hay mong nhớ, lúc mang thai Đường Đường cô vẫn hay mơ thấy.
“Bà xã, chỉ cần em muốn là được! Chỉ là không được rời xa anh, chuyện lần trước nhất định không được có lần thứ hai nữa.”
“Mẫn Lệ.” Cô vòng tay ôm eo anh, ngả người vào lòng ngực anh: “Anh nói, ăn Tết một mình có phải rất cô đơn không?”
“Đúng!” Những năm gần đây cứ đến Tết anh lại ở nhà một mình, chỉ có lâu lâu ra họp mặt với đám Hạo ca.
Trước giờ cô không thích khóc, nhưng bây giờ dựa vào ngực anh, cảm nhận được khí tức của anh, cô thật muốn khóc khi nghĩ đến Đường Đường phải ở một mình.
“Vậy anh có thích con nít không? Anh có vui không?” Nếu anh không thích cô sẽ không dám nói.
“Con của chúng ta, anh đương nhiên thích! Dù cho có đái ị như thế nào anh cũng thích.” Anh rất tôn trọng cô.
Cô không thể sinh con, trước đó cũng một mực từ chối việc mang thai hộ, nên......
Anh chỉ có thể lừa cô nói là không thích.
“Em tặng anh một món quà, được không?” Cô cọ mặt vào người anh, lau sạch nước mắt, ngước lên nhìn anh: “Bây giờ chúng ta ra sân bay bay thẳng đến Los Angeles được không?”
“Được.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Đi đâu cũng được.”
------ App: inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Ba mẹ Mẫn Lệ vẫn còn ở dưới nhà đánh mạt chược với khách, nghe tiếng bước chân của họ đi xuống, ba mẹ anh cũng không quan tâm, mặc họ muốn đi đâu thì đi!
Ngồi trên phi cơ riêng, Cố Linh tựa đầu vào vai Mẫn Lệ, ngủ thiếp đi.
Lúc họ rời đi là ban đêm, khi đến nơi cũng là ban đêm.
Sau khi máy bay hạ cánh họ đến thẳng bệnh viện, Mẫn Lệ cứ có cảm giác thấp thỏm, như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cố Linh bên cạnh anh cũng không nói gì, chỉ im lặng, mặt đầy mong đợi, anh liền hiểu ra.
Cô đây là muốn dẫn anh đi kiểm tra, sau đó tìm người mang thai hộ, chút tâm tư này sao có thể thoát khỏi mắt anh.
Trong lòng anh hiểu rõ, nhưng lại không nói ra.
Cố Linh ngồi cạnh thấy dáng vẻ này của anh cũng không nói gì.
Anh đoán được mới lạ đó!
Chuyện này ngay cả cha nuôi cô cũng không biết, cô cũng có cảm giác như đã bán đứng ông!
Không tiện gặp ông ấy.
Sau khi đến bệnh viện, cô nắm chặt tay của Mẫn Lệ, trong lòng có chút thấp thỏm, khẩn trương, bất an.
“Ông xã, lát nữa anh không được kích động a!” Cô khẽ cười, tỏ ý khiêu khích.
“Cái gì! Không phải chỉ là tìm đại một nữ nhân thôi sao? Cái gì mà kích động? Em đừng nói em tìm Tống Phiến Phiến nha, anh thà làm với một nữ nhân không quen biết cũng không muốn gặp Tống Phiến Phiến!”
...... Cố Linh hơi sửng sốt, thì ra trên đường đi anh suy nghĩ chuyện này a!
“Anh chán ghét người ta? Người ta còn chán ghét anh hơn đó! Ngoài em ra thì ai còn thèm sinh con cho anh nữa!”
“Bà xã thật tốt!” Nguyện sinh con cho anh!” Anh biết cô nói như vậy để an ủi anh, nhưng anh vẫn rất vui.
“Anh không so đo chuyện trước đây thật sao? Không thắc mắc em đã trốn đi đâu?” Cô vẫn muốn xác nhận lại trước khi anh gặp Đường Đường.
“Em là muốn nhắc nhở anh, sau này em bỏ trốn thì đi đâu tìm em sao? Anh không muốn, cũng không cần phải biết, anh chỉ biết bây giờ em phải luôn ở bên cạnh anh.”
“Là em cố ý trốn đi đó, lúc đó em cảm thấy mình có lỗi với anh, lại cảm thấy có lỗi với cha nuôi, không còn mặt mũi nào gặp hai người nên chỉ biết cách chạy trốn, em đã định sẽ nhảy xe.” Cô nhỏ giọng: “Thật xin lỗi!”
“Nếu em còn sống, tại sao không tới tìm anh? Chỉ cần cha nuôi em rời đi em có thể đến tìm anh ngay mà? Nhưng nếu em không tới tìm anh luôn thì mới có lỗi với anh. Mà cũng không đúng, vì em mà mình đã mất đi thời gian 4 năm bên nhau.”
“Vì vậy để đền bù, sau này em nhất định phải ở bên cạnh anh, không được rời xa anh dù chỉ một giây.” Cho dù cô có lái xe đi xuống vực sâu, anh cũng muốn ở bên cạnh cô.
“Được! Không chỉ có em ở bên cạnh anh, còn có......” Cô nhìn vào bệnh viện: “Ai đó đừng để bị dọa ngốc luôn nhé!”
------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------