Không phải Cố Phi Trì, nhìn phản ứng vừa rồi, lẽ nào là Cố Linh?
Cố Linh ở bên Mẫn Lệ nếu không phải vì thích, vậy chắc chắn có mục đích.
Cô nắm chặt cái nôi, dì Nguyệt ở kế bên vẫn đang khóc, vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc.
“Bảo bảo, bảo bảo……” Dì Nguyệt không ngừng khóc: “Đều là tôi không tốt, ngủ thiếp đi, không chăm sóc tốt cho bảo bảo.”
Bối Tĩnh Nguyệt nghe bà khóc, càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
Bà đã định sẽ bỏ qua chuyện của Bùi gia năm đó, để Bùi Nhiễm Nhiễm ở bên Cảnh Thần Hạo, nhưng tại sao bà lại không nói cho Nhiễm Nhiễm biết, để cô cảnh giác với Cố Linh và An Quân Huyền?
Trong lòng bà đang tự trách, mọi chuyện đều là do bà.
Kiềm chế tâm trạng của mình, bà đứng dậy, uqya người rời khỏi phòng chăm trẻ.
Bùi Nhiễm Nhiễm ở trong phòng, Cảnh Thần Hạo đang ôm cô, nhưng cô không hề ngủ, cô không thể ngủ được.
“Đã phái người đi điều tra, nhất định sẽ có kết quả.”
“Bảo Bảo nhất định sẽ không có việc gì.”
Trong lòng cô không ngừng tự an ủi mình, nhưng mà cô……
“Ông xã!” Cô lên tiếng, không thể để cảm xúc tiếp tục hỗn loạn như vậy: “Bảo bảo đâu?”
“Sẽ tìm được bảo bảo.” Cảnh Thần Hạo lau sạch nước mắt ở khóe mi cho cô.
“Sau khi tìm được, anh nhất định phải nghe em.” Cô òa khóc: “Ông xã……”
“Ưm, nghe em, anh biết em muốn nói gì.” Trong lòng anh cũng rất lo lắng.
Lúc có bảo bảo bên cạnh, anh không ngừng nói đùa, nhưng bây giờ không còn bảo bảo bên cạnh, anh cũng thấy rất khó chịu.
Nghe tiếng cô khóc, anh càng thêm đau khổ.
“Bảo bảo ở đâu? Ai lại muốn bảo bảo của chúng ta, có khi nào là ai đó đùa giỡn với chúng ta không?” Cô mong đây chỉ là trò đùa, không phải sự thật.
Bảo Bảo vẫn ở đây.
“Bà xã, nhất định sẽ tìm được bảo bảo, bảo bảo của chúng ta là cát nhân thiên tướng mà, lại nghịch ngọm như vậy, ai mà chăm cho nổi.” Anh lau nước mắt cho cô: “Yên tâm, sẽ không sao đâu.”
“Sao em có thể không lo cho được, tim em đau sắp chết rồi đây!”
“Anh cũng lo, nhưng giờ chúng ta lo lắng cũng không làm gì được.” Anh ôm Nhiễm Nhiễm vào lòng: “Ngoan, em có muốn ăn chút gì không?”
“Em không muốn ăn, không có tâm tình ăn.” Bảo bảo không thấy, sao cô có thể nuốt trôi.
Hoàn toàn không có.
“Không ăn sẽ đói đó.” Anh đưa tay xoa xoa bụng cô.
“Em không muốn ăn, đừng ép em!”
“Nhiễm Nhiễm, không ăn sẽ gây hại cho sức khỏe, em không sao, bảo bảo cũng sẽ không sao.” Anh nghiêm túc nhìn cô: “Ngoan, ăn một chút.”
Cô im lặng nhìn anh, không nói gì, ánh mắt cho thấy đang kháng nghị.
Cảnh Thần Hạo vịn cô nằm xuống: “Anh xuống chuẩn bị đồ ăn cho em.”
Cô vẫn không nói gì.
Những người khác ngồi trên bàn ăn cũng không có tâm trạng để ăn, bảo bảo không thấy đâu, ai cũng sầu não.
Thấy Cảnh Thần Hạo đi xuống lầu, Bối Tĩnh Nguyệt lập tức đứng dậy hỏi: “Nhiễm Nhiễm sao rồi?”
“Cô ấy không chịu ăn.”
“Cậu khuyên nó ăn chút gì đi, bảo bảo nhất định sẽ không sao đâu.” Giờ Bối Tĩnh Nguyệt chỉ quan tâm Nhiễm Nhiễm.
Chỉ muốn Nhiễm Nhiễm không sao.------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
“Ưm.” Cảnh Thần Hạo bưng điểm tâm lên lầu.
Dương Dương Noãn Noãn cũng không muốn ăn.
Noãn Noãn bỗng nhiên xuống ghế, kéo tay của Dương Dương: “Anh hai, mình đi tìm em đi.”
“Ưm.” Dương Dương cũng lo lắng.
“Mấy cháu đừng chạy lung tung, trang viên lớn như vậy!” Tô Nhược Nhã lo lắng đứng dậy đi theo họ.
Bối Tĩnh Nguyệt cũng giống như vậy, lo lắng cho hai đứa cháu.
Trên lầu, Cảnh Thần Hạo đang ép Nhiễm Nhiễm ăn chút gì đó.
Ở gian phòng kế bên, Cố Linh nhìn Mẫn Lệ đang nằm ườn trên giường, cô dùng sức đánh vào ngực anh.
“Sao vậy?” Mẫn Lệ tỉnh ngủ, mở to hai mắt nhìn Cố Linh đang đứng trước mặt.
“Tình hình sao vậy? Bà xã, sao em đánh anh?” Anh ngồi dậy, chăn mền trượt xuống.
“Em làm sao? Anh định ngủ tới khi nào? Có thấy ngại không vậy.” Cô ném quần áo của anh vào mặt anh: “Mặc đồ vô, xuống giường.”
Mẫn Lệ đi về phía cô: “Bà xã, muốn hôn cơ.”
Cô lập tức lấy tay che miệng anh lại: “Nhanh lên, có chuyện rồi!”
“Chuyện gì?” Ánh mắt của anh một mực chỉ nhìn cô.
“Cảnh Hành mất tích rồi! Bảo bảo không thấy đâu nữa, chị dâu anh đang khóc long trời lỡ đất, Cảnh Thần Hạo đang an ủi cô ấy, vậy mà anh còn có thể ngủ ngon lành trên giường được. Mặc đồ vào nhanh lên.”
“Cái gì? Cháu của anh không thấy!” Mẫn Lệ lập tức khẩn trương lên, không cần cô hối cũng nhanh chóng mặc quần áo.
Hai người đi ra khỏi phòng, đến trước của phòng của Cảnh Thần Hạo, định gõ cửa nhưng lại thôi.
Bây giờ quấy rầy họ cũng không tốt lắm.
“A Lệ, em có chút không thoải mái, muốn về nhà, không muốn ở đây nữa, nhưng vừa rồi bác Cảnh không cho phép chúng ta rời đi, bây giờ chắc chỉ có Cảnh Thần Hạo có thể giúp chúng ta.”
“Em không thoải mái? Chỗ đó không thoải mái?” Mẫn lệ lập tức quan tâm lo lắng nhìn xem cô: “Bà xã, em đau không?”
“Không đau, chỉ là có chút muốn ói, ọe……” Cô giả bộ như sắp nôn.
“Muốn ói, còn gì không?”
“Không muốn ăn, còn có chút khó chịu nữa.” Cố Linh dựa vào người anh, tỏ vẻ tội nghiệp.
“Bà xã, có phải chúng ta đã tạo ra kỳ tích không? Bà dì có tới tìm em không? Thật! Có khả năng!”
“Không thể nào?” Cô ngại ngùng cúi đầu.
Đồ ngốc này, cô là đang lừa anh, anh không nhìn ra sao.
Cũng đúng, nếu như anh nhìn ra, sớm đã biết rồi.
“Sao không thể, đây đều là dấu hiệu lúc mới có thai. Bà xã, anh vui quá! Vậy là công sức của anh đã được đền đáp, không uổng công anh đêm đêm cày cấy.”
Cố Linh nhìn anh vui vẻ như vậy, cô cảm thấy có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Mẫn Lệ kích động muốn gõ cửa, nhưng cửa phòng đã mở ra.
Cảnh Thần Hạo đứng ở trước cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn họ: “Muốn làm gì thì đi chỗ khác làm, đừng có làm ồn ở đây, có biết vừa rồi mấy người nói chuyện rất lớn tiếng không?”
“Biết! Biết! Anh Hạo, không phải là do em vui quá sao? Anh Hạo, em đi trước đây, có tin tốt em lập tức báo cho anh.” Mẫn Lệ nắm tay Cố Linh kéo đi.
Xuống lầu ra ngoài, cũng không ai ngăn họ lại, “Đúng là anh Hạo hữu dụng.”
Mẫn Lệ và Cố Linh nhanh chóng rời khỏi trang viên.
------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------Đọc nhanh tại Vietwriter.com