"Vừa bú xong là ngủ rồi." Bùi Nhiễm Nhiễm giọng nhẹ nhàng nói.
"Ừm ừm, trẻ con đều như vậy cả, ăn xong rồi ngủ." ánh mắt đầy sự yêu mến của Cảnh Mẫu dành cho bé cưng trong lòng.
Đây mới là cháu trai của nhà họ Cảnh bà.
Cháu trai của bà!
Xung quanh rất náo nhiệt, nhưng đến lúc họ bước ra ngoài, thì trong tức khác mọi người đều nói nhỏ nhẹ lại.
Không muốn làm ồn bé cưng.
Cô ôm lấy con mình đến gần Bối Tịnh Nguyệt, nhìn thấy mẹ và chú Cố ở bên nhau mỉm cười, cô cảm thấy rất vui.
Một mình đơn độc sẽ rất buồn chán.
Tuy ba của cô đã không còn, nếu như mẹ tìm được người sống cùng bà cũng tốt.
"Cháu ngoan của bà ngủ rồi à?" Bối Tịnh Nguyệt cúi đầu nhìn vào bé cưng nằm trong lòng mẹ, "có chút giống con hồi còn bé."
"Giống con á?" cô ta có chút kinh ngạc, luôn cảm thấy bé cưng giống Cảnh Thần Hạo.
"Con của con thì đương nhiên giống con rồi." Bối Tịnh Nguyệt giọng ấm áp nói, "dáng ngủ giống y chang con, lúc nhỏ con cũng ngoan như thế, không khóc không quấy."
"Đó là vì mẹ chưa chứng kiến những lúc cháu quấy ấy mà, lúc nãy ở trong phòng khóc suốt, khó lắm mới vỗ được cháu ngủ ngon vậy này." Cô cũng cúi xuống nhìn bé con trong lòng, dáng ngủ giống cô lắm sao?
"Giống không?" cô ta bỗng nhiên nghiên đầu nhìn Cảnh Thần Hạo đứng cạnh bên.
"Giống." con của hai người thì phải giống hai người thôi mà.
"Đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn đồ thôi!" cô ta bỗng nhiên vui mừng, viên mãn rồi.
Ôm lấy con đi ra ngoài cùng với Cảnh Thần Hạo, ánh mắt lườm nhìn Bùi Nhã Phán và An Quân Huyền đang cười nói vui vẻ.
Hai người đó lại ở bên nhau ư?
Thôi mặc kệ vậy!
Nhưng mà......An Quân Huyền bỗng thấy có nét giống Cố thúc thúc nhỉ?
Cô và Cảnh Thần Hạo ngồi xuống, thức ăn tinh tế đã được đặt trước mặt họ, bé cưng đã được Cảnh Thần Hạo bế bồng.
Cô ta thật sự rất đói.
Thế nhưng, lúc cô đang ăn cũng không quên móm anh ăn cùng.
"Chồng ơi, ngày mai em muốn ra ngoài tản bộ, sắp đến mùa hạ rồi!"
"Tháng 4 là mùa hạ ư?" con trai vừa đầy tháng, mà cô ấy đã muốn ra ngoài tản bộ rồi à.
"Cuối tháng 4 được không? Em ở nhà buồn lắm rồi." cô ta chỉ muốn được ngắm thế giới bên ngoài thôi.
"Để anh đi cùng em." Hai người có thể bế con cùng đi ra ngoài.
Còn đối với Dương Dương Noãn Noãn thì đều đã lớn hết rồi, không cần phải dẫn theo làm gì, huống hồ chi ngày mai hai đứa còn phải đi học.
"Anh Hạo! hai người đi đâu? Tụi em cũng muốn ra ngoài dạo chơi, hay là bốn người chúng ta làm một cái hẹn!" bỗng nhiên giọng nói của Mẫn Lệ vang lên.
"Được! chủ ý này không tệ, lúc hai người bận, chúng tôi có thể giúp hai người chăm sóc bé con." Cố Linh cúi đầu nhìn em bé đang bồng trong lòng, "mấy ngày không gặp, bé cưng trông khác nữa rồi."
"Hai người cũng muốn ra ngoài ư?" Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩn đầu nhìn họ, đặc biệt là Cố Linh, "bây giờ sức khỏe cô như thế nào rồi?"
Cô ta đã biết chuyện Cố Linh bị té xuống biển.
"Tôi đã khỏe rồi!" Cố Linh mỉm cười đưa tay đến gần bé cưng, bỗng nhiên ý thức được bé cưng đang nằm trong lòng của Cảnh Thần Hạo, cô ta không dám bèn rút tay lại.
Bỗng nhiên phát hiện, vẫn là Mẫn Lệ của cô hiền lành hơn nhiều.
"Ừm, vậy chúng ta......" cô ta nhìn Cảnh Thần Hạo đang ở đối diện, "chồng......"
"Thế giới hai người không được sao?" Cảnh Thần Hạo nhìn cô, bình tĩnh nói.
"Nhưng mà, thế giới hai người thì con không ai chăm sóc, đây cũng là người ở hiện trường mà?" ánh mắt của Bùi Nhiễm Nhiễm di chuyển qua hai người bên cạnh, "chồng, hai người cô ly miễn phí."
Cảnh Thần Hạo nhìn Mẫn Lệ một hồi, "chủ ý không sai, chuẩn rồi."
"Hai người ở trước mặt em nói những lời đó, không sợ tụi em phản hồi lại không đi nữa sao?" Mẫn Lệ lập tức nói.
"Không sợ hai người về!" Bùi Nhiễm Nhiễm khẳng định nói.
"Chị dâu, chị......thật là, nhìn thấu đáo hết! tụi em muốn đi, còn có thể chơi với bé chưng!" Mẫn Lệ cúi đầu nhìn ngắm bé cưng đang say giấc ngủ, "ngày mai sẽ cùng đi chơi với thúc thúc nhé!"
Bé cưng đang ngủ rất ngon, tự nhiên không thể trả lời anh ta.
Hai vợ chồng Mẫn Lệ đứng hồi lâu, bé cưng vẫn chưa dậy, hai người bèn rời đi rồi.
Buổi dạ tiệc vẫn rất náo nhiệt, không lâu sao Dương Dương Noãn Noãn đã về bên họ.
Hai đứa nhìn thấy bé cưng đang nằm trong lòng của Cảnh Thần Hạo, Noãn Noãn đến gần đặt nụ hôn ấm nồng lên em của mình, "mami, con và anh trai lúc nhỏ cũng ngủ ngon như thế phải không?"
"Ừm." cô gật đầu, "ngủ ngon lắm."
Lúc nhỏ cũng may các con ngủ ngon giấc không quấy, nếu không một mình cô sẽ rất mệt để trông coi hai đứa, lại còn phải đi làm.
Nhưng mà thật sự hai đứa lúc nhỏ rất ngoan.
Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy, đến bên cạnh Cảnh Thần Hạo, "để em bế con cho!"
Anh ấy đã bế cả buổi tối rồi, tất cả những khách mời của buổi tiệc đầy tháng đều nhìn chằm vào anh.
Đại Boss trở thành cha bỉm sữa rồi!
Lại còn bị Lâm Tri Hiểu nhìn thấy nữa, nhất định sẽ kích động la thất thanh cho xem!
Tiếc thay......
Thích Thịnh Thiên không đến, nên Lâm Tri Hiểu cũng không đến.
"Anh đi đi!" cô ta ôm lấy con, nhìn anh, "cả buổi tối không có giao lưu với mọi người rồi."
"Ừm." anh ta xác thực nên đi.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống vị trí của Cảnh Thần Hạo, Dương Dương ngồi đối diện, Noãn Noãn chạy đến ngồi gần mẹ, ánh mắt không ngừng nhìn vào đứa em nhỏ.
Phía đối diện Dương Dương như muốn nói điều gì.
"Dương Dương, sao rồi?" cô ta nhìn gặng hỏi.
Dương Dương nhìn cô ta, "mami, chú Thích và daddy......vậy con và Mật Nguyệt có phải......"
Hai người có phải đã hủy hôn ước rồi không?
"Chuyện của hai con vẫn chưa quyết định." Cô thậm chí còn không biết Thích Thịnh Thiên và Cảnh Thần Hạo có phải nghiêm túc không!
Nhưng đã đăng báo trên mạng, hôm nay dù sao cũng là ngày quan trọng, thế mà Thích Thịnh Thiên đến bóng dáng cũng không thấy.
"Mami, anh trai đã mất chị dâu nhỏ rồi à?" Noãn Noãn bỗng nhiên chợt nghĩ nên gặng hỏi.
"Con cũng biết à?" cô ta nhớ rằng đâu có kể cho con gái nghe.
Nào giờ đâu có bàn đến chuyện này.
Dương Dương thì thường xuyên lên mạng xem tin tức nên có thể hiểu sự việc.
Nhưng mà Noãn Noãn thì căn bản không mấy quan tâm.
"Mami, những em học sinh lớp một đều đang bàn tán đấy ạ!" Noãn Noãn nghiên đầu, "sự việc đồn thổi rất lớn! mọi người đều biết mà."
"Người lớn là chuyện của người lớn, nhưng đây là chuyện của trẻ con, hôn ước vẫn chưa hủy bỏ." cô ta cảm thấy chuyện hủy hôn liên quan đến sự việc này, khả năng rất thấp.
Cô ta cảm thấy sự việc không đơn giản tí nào!
Cố Linh choàng lấy tay Mẫn Lệ, gương mặt nhỏ cười nhẹ nhàng, ánh mắt sớm đã chủ ý đến một người đàn ông khác trong buổi tiệc rượu.
"Vợ ơi, em ở trước mắt anh nhìn người đàn ông khác à, em không nghĩ đến tâm trạng của anh sao?" Mẫn Lệ bỗng nhiên đến trước mặt cô ta, che chắn tầm nhìn.
Cố Linh nhìn anh ta, hai tay sờ mặt anh ta, "em nhìn anh nhìn đến muốn chán rồi! muốn rửa mắt nhìn những anh chàng đẹp trai khác!"
"Em đã chán ngán sự đẹp đẽ của anh rồi à, bây giờ còn không nỡ bê bốc mặt anh đây này! Nói thật, có phải em vừa mới nói đùa thôi không?" Mẫn Lệ nhìn thấy vẻ mặt của cô, bèn đưa tay đến gần cô.
Cố Linh nhìn động tác của anh ta, lập tức buông cái mặt anh ta ra, đồng thời lùi về sau một bước.
Mẫn Lệ ôm trượt một khoảng không, ánh nhìn hướng vào cô, "anh kia thì có gì đẹp? đẹp hơn anh không?"
"Không đẹp bằng anh, nhưng em không muốn nhìn thấy anh!" cô ta quay người đi, trong lòn đầy hoài nghi.
Gương mặt của người đàn ông lúc nãy, sao nhìn thấy giống nghĩa phụ quá nhỉ!Đọc nhanh tại Vietwriter.com