Bùi Nhiễm Nhiễm không phát hiện, pháo hoa ở không trung còn có chữ cô không thấy.
Mà ở nhà họ Lâm cách đó khá xa, Lâm Tri Hiểu gần như phát điên.
Đêm 30, đêm giao thừa, đại đoàn viên, ngày tươi đẹp như thế, tại sao Thích Thịnh Thiên lại có mặt tại nhà cô.
Đem 1 đống đồ bao lớn bao bé, vào cửa gọi bác trai bác gái, miệng lưỡi ngọt ngào, tìm cách để khiến ba mẹ cô vui.
Mà cô thân là con gái duy nhất của nhà này, lại bị ngó lơ 1 bên.
Cho đến tôi, Bố mẹ Lâm sắp xếp chỗ cho Thích Thịnh Thiên ở lại, nghĩ xem nên chia phòng như thế nào, mới nhìn cô vài cái.
“Mẹ, đây không phải sofa sao!” Cô vừa cười vừa nói.
“Tri Hiểu, sao con có thể để khách ngủ sofa.” Mẹ Lâm liếc cô cái, quả là cô thật không hiểu chuyện.
“Con không phải là khách, nên gì cũng được ạ.” Thích Thịnh Thiên ngồi trên ghế, cầm cái điều khiển, một bộ dạng thảnh thơi.
Làm như anh ta mới là chủ nhân căn nhà này.
Lâm Tri Hiểu liếc anh ta cái, hận không thể lấy chổi quét anh ta ra cửa, thấy qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua loại như anh.
Chuyện cô càng hối hận, lúc đầu khi kiếm ra tiền cô đòi đổi nhà rồi sửa cửa, bọn họ không chịu, cô thì kiên quyết tự đi mua nhà, nếu không giờ không đến mức nhà có 2 phòng ngủ, thật là không có chỗ ngủ.
“Tiểu Thiên đâu phải là khách, Tri Hiểu con như vậy là không đúng, Tiểu Thiên không nói con nghe đã đến nhà, để cho con sự bất ngờ! Con đừng giận nữa, ba mẹ ngủ trước, tụi con cũng ngủ sớm đi!” Mẹ Lâm cười mãn nguyện, về phòng.
“Kinh ngạc? Sắp bị dọa chết.”
Trong phòng khách chỉ còn 2 người họ, Lâm Tri Hiểu lấy điện thoại, nghiêng đầu lướt màn hình.
Đột nhiên, cô cảm thấy trên ghế có gì đó đụng vào cô, trước mặt cô xuất hiện khuôn mặt anh tuần của Thích Thịnh Thiên.
“Cô đang tìm khách sạn?”
Đêm 30 đi ở khách sạn, xem ra Lâm Tri Hiểu thật biết đùa!
“Đúng đó! Trong nhà này, chỉ có thể giữa lại hoặc tôi hoặc anh, giờ anh nghĩ xem, anh đi hay tôi đi.” Lâm Tri Hiểu không thèm ngẩng đầu nói.
“Vậy đi! Tôi đi hỏi bác trai bác gái, họ muốn tôi hay cô ngủ ngoài.” Anh nói xong đứng dậy.
Lâm Tri Hiểu vội kéo tay anh lại, Thích Thịnh Thiên lập tức ngồi lại trên ghế, “Anh được nước làm tới đúng không?”
“Câu này nên để tôi hỏi mới đúng!”Thích Thịnh Thiên làm bộ dạng lười biếng.
“Đây là nhà tôi, anh có nhầm không?” Lâm Tri Hiểu bực bội, nhưng âm thanh của cô vô cùng nhỏ.
Nhà cách âm không tốt, ba mẹ mới vào trong, chắc là vẫn chưa ngủ.
“Cho nên cô ở lại, tôi cũng ở lại, tôi xem thử điều kiện ngủ đêm nay như thế nào.” Lần này anh đứng dậy, không cho Lâm Tri Hiểu có cơ hội kéo anh lại.
Nể tình anh là cấp trên, cô lại thân phận con nợ, giường nhường anh.
Cô ngủ sofa được chưa hả?
Thích Thịnh Thiên nhìn bên trong phòng ngủ, phòng không lớn, giường cũng không, nhưng ấm áp, bên trong có không ít ảnh của Lâm Tri Hiểu, còn có của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Không ngờ đường đường thiên kim họ Bùi, có thể làm bạn với cô ta.
Lúc anh đang xem, thì đằng sau vọng lại tiếng bước chân, “Cô nghĩ thông rồi, tối nay chúng ta ngủ chúng?”
Lâm Tri Hiểu không nhìn anh ta, lấy tấm chăn trên giường, lấy cái gối, ra khỏi phòng ngủ.
“Cô nghiêm túc?” Thích Thịnh Thiên đi theo ra ngoài.
Nhìn thấy cô trải trên ghế sofa, gối cũng xong, ti vi đã tắt, sau đó nằm trên ghế.
“Thích Tổng, ngủ ngon!” Cô nói xong nhắm mứt, “Về phòng tắt đèn giúp tôi.”
“Tự tắt.” Thích Thịnh Thiên liếc nhìn cô, người đàn bà này thật không biết tốt xấu.
Nhưng Lâm Tri Hiểu lại không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Thích Thịnh Thiên.
Anh ta rốt cuộc nghĩ gì?
“Lâm Tri Hiểu, đại ca từ xa đến cùng cô đón tết, cô đối xử với tôi như thế sao?”
“Anh muốn tôi sao? Giường cũng nhường anh rồi!” Lâm Tri Hiểu tức giận, cô không muốn trong ngày đẹp đẽ ấy lại gặp anh ta.
“Tôi càng hy vọng cô nằm trên giường, tôi chia cô 1 nửa.” Thích Thịnh Thiên cúi người, nằm trên ghế, cúi đầu nhìn cô.
Cô vẫn chưa ngủ, đôi lông mi dài không ngừng động đẩy, cảm thấy có hơi thở trên đỉnh đầu cô.
Cô kéo chăn đắp qua mặt, “Anh cút đi ngủ đi!”
“Cô thật to gan, dám dùng từ cút.” Thích Thịnh Thiên dùng sức kéo, khuôn mặt cô lại xuất hiện trước mặt anh.
“Anh ở nhà tôi, tôi không đuổi anh ra khỏi nhà, là phẩm hạnh cao thâm lắm rồi.” Cô cái gì cũng không biêt, mở cửa nhìn thấy nhan sắc anh, sợ chết khiếp.
“Ừ, cô phẩm hạnh cao thâm.” Thích Thịnh Thiên hận không thể cắn vào môi cô, phải đấu với anh cô mới thấy thoải mái sao.
Lâm Tri Hiểu lầm bầm, nghe thấy tiếng bước chân anh rời khỏi, còn tắt đèn giúp cô thật.
Hôm nay trải qua 1 ngày đấu khẩu, cuối cùng cũng có thể nghĩ ngơi, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Lạnh, lạnh quá…
Sao lạnh vậy?
Toàn thân Lâm Tri Hiểu co rút lại, cô nằm trong chăn run cầm cập, rõ ràng lúc cô đang ngủ rất ấm mà, sao giờ lạnh thế.
Cô từ trong chăn ngồi dậy, sờ 1 hồi lâu mới láy được điện thoại, nhìn đồng hồ, mới 2h sáng, cô nhỏ nhẹ bước gần máy điều hòa.
Đáng chết! điều hòa tắt khi nào?
Cô lắc lắc điều hòa, phát hiện ấn cũng không có tác dụng.
Xui thật, sao cứ phải hôm nay hư, mai không được à?
“Xíiii…”
“Lạnh quá!”
“Ắc xì!”
Lâm Tri Hiểu 1 mình đứng ở phòng khách, nằm trong chăn vẫn run cầm cập.
Cô từ từ đi về hướng phòng ngủ, vào trong lấy chăn!
Chỉ cần thần không biết quỷ không hay là được.
Nhất định không bị Thích Thịnh Thiên phát hiện.
Cô theo cửa quen thuộc đi vào, mở tủ tìm chăn, rõ ràng cô nhớ lúc tối chăn vẫn còn ở đây, sao tìm không thấy?
“Xiiiii…” Cô lạnh quá, cứ vậy cô sẽ bị cảm mất.
Phòng này ấm thật, sao mấy lạnh hư không phải phòng này!
Nếu là phòng này thì tốt thật, vậy người chịu lạnh là Thích Thịnh Thiên.
Đáng ghét, bá chiếm giường cô, bá chiếm máy điều hòa của cô.
Bất giác cô men theo cạnh giường, sợ ánh đèn khiền Thích Thịnh Thiên tỉnh giấc, cô không dùng đèn pin điện thoại, từ từ ngồi.
“Á…”
1 âm thanh vang lên bên tai cô.
Lúc đó cô đang đứng lên, chăn bị anh ta kéo cái, cả người cô và chăn đều bị ngã xuống giường.
Thân hình lạnh băng nằm trong lòng ngực ấm áp của anh, nhiệt độ đó khiến cô không muốn rời đi.
Ấm quá…
Hơi thở ấm tiến gần cô, “Cô ngồi trên tay tôi.”
“Kaka..” cô nói gì nữa, chỉ còn biết cười để che đi sự ngượng ngùng.
“Trước đó nói chia giường, giờ tôi còn chưa đồng ý đã lên giường tôi ngủ.” Thích Thịnh Thiên đỡ cô ta vào trong lòng mình, hai người đắp 1 tấm chăn, dính chặt nhau.