Baor bối một chút đều không có giờ giấc, vì vậy mà bọn họ có nhiều lúc, đều đã là nửa đêm vẫn phải trông chừng bên cạnh giường thằng bé
“Tớ không có sao, vẫn còn có Mẫn Lệ ở đây mà! Hai người chúng tớ ở trong phòng đều không có ngủ!” Cố Linh nhẹ nhàng cẩn thận đón lấy đứa bé từ trong tay của Bùi Nhiễm Nhiễm
Bảo bối ở trong lòng của cô, không có khóc, cũng không có phá quấy, đôi mắt mở to nhìn cô
“Bảo bối rất thích tớ!” Cố Linh vui sướng nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm nói
“Ừm” cô nói xong thì ngáp ngủ
Hôm nay lên núi có chút xa xôi, thật mệt
Cố Linh vui vẻ quay người đi nhìn Cảnh Thần Hạo, từ trong tay của anh ta cầm lấy bình sữa, “đi ngủ với vợ anh đi! Tôi giúp hai người chăm sóc!”
Cảnh Thần Hạo tiếp tục đi đến bên Bùi Nhiễm Nhiễm, cánh cửa ở phía sau lưng bị đóng lại
“An yên tâm sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh đi đến, bắt đầu cởi áo
“Có Mẫn Lệ ở đó, yên tâm” anh bước tới, cũng cởi bỏ áo
“Đi ngủ thực sự là một chuyện đày đọa” anh hạ thấp giọng nói xuống
“Vậy em đi hưởng thụ sự đày đọa đó đây, em buồn ngủ quá!” cô ngã lên giường, giống như là lập tức chìm vào trong giấc ngủ
Cảnh Thần Hạo ôm cô sát vào tỏng lòng, “ý của anh là, chỉ có thể nhìn không thể làm điều gì, thật là một chuyện đày đọa”
“......”
Cô nhắm mắt tiếp tục ngủ, không để tâm đến anh
“Nhiễm Nhiễm, còn bao lâu nữa?”
“1 năm”
“Cần hồi phục lâu thế sao?” anh rõ ràng biết rằng cô là đang nói đùa, nhưng vẫn phối hợp tỏ ra king ngạc một chút
“Em hồi phục khá chậm” cô cười cười
“Cơ thể của em quan trọng, ngủ thôi! Mong sao bọn họ sẽ không chọc khiến bảo bối khóc” anh lúc này có chút lo lắng
“Ngủ đi! Khóc rồi nói tiếp” cô càng tiến sát vào trong lòng của anh hơn nữa, tìm một tư thế thoải mái, bắt đầu ngủ say
Cảnh Thần Hạo nghe thấy tiếng hơi thở đều đặn nhanh chóng của cô truyền đến, cô ấy thực sự rất mệt mỏi rồi
Anh cũng thế, nhắm đôi mắt lại, cũng rất nhanh thì chìm vào trong giấc ngủ
Còn bồng lấy bảo bối đi ra ngoài là Cố Linh, nhìn đôi mắt to màu xanh nằm trong lòng, dần dần đi ra phía bên ngoài
Trong đầu của cô thoáng hiện ra lời nói của Cố Phi Trì
{Bọn họ muốn nhà ta tan cửa nát nhà, rời xa con trai mình, ta muốn bọn họ phải trải qua sự đau khổ giống như ta!}
Nhưng mà...
Đưa bé sơ sinh trong lòng, điều gì đều không biết
Cứ thế này khiến cậu bé rời ra bố mẹ của mình, không thể tưởng tượng ngày tháng sau này sẽ trở thành như thế nào
Cô dường như không thẻ làm ra chuyện như vậy được!
Đứa bé tỏng lòng không biết lúc này có nguy hiểm gì đang ập đến mình, chỉ là chằm chằm nhìn cô ấy, thỉnh thoảng lại tự nở nụ cười, “hắc hắc hắc” cười
Cô vô giác đi đến phía ban công, từng cơn gió thanh mát của núi rừng thổi đến, mang theo mùi hương hoa đào nhè nhẹ
Đứa bé trong lòng hình như rất phấn khích
Cô giờ mới giật mình phát hiện bình sữa ở trong tay của cô
Cô đặt bình sữa vào trong miệng của thằng bé, thằng bé phấn khích mở chiếc miệng nhỏ ra, nhưng ngay thời khắc sau đó, cô lại lấy bỏ bình sữa đi mất
Tiểu bảo bối lập tức hối hả rồi!
“Oa oa ưm ưm ya...”
Nhìn thằng bé bĩu môi, răng miệng nói không rõ ràng cái gì cả, một chút đều không nghe rõ lời nói, trong lòng có có một sự ấm áp dịu dàng
Cô từ từ vẫn đưa trả lại bình sữa vào trong miệng của thằng bé, lần này anh mắt của thằng bé chằm chằm nhìn cô, dường như là đang quan sát cô sẽ lại một lần nữa đột nhiên lấy bỏ
“Thật là một tiểu bảo bối tinh ranh!” cô mỉm cười nói, “dì lần này sẽ không rút bỏ đâu, cháu chầm chậm uống, không cần phải vội vàng”
Tiểu bảo bối giống như là nghe hiểu được lời của cô nói, mở miệng ngậm bình sữa, rồi bắt đầu ra sức bú
“Thật đáng yêu!”
Mẫn Lệ ở trong phòng chờ đợi rất lâu không có thấy cô quay trở lại, thì đi ra ngoài tìm cô
Nhìn thấy cô đang bồng bảo bối, cười vui sướng như thế, bước chân anh cũng trở nên chậm lại
Nếu như đứa con của hai người bọn họ vẫn còn, thì tốt biết bao
Anh mắt của anh di chuyển xuống cái bụng bằng phẳng của cô, nhưng mà bên trong đó, sau này sẽ không còn có cốt nhục của anh nữa rồi
Bước chân của anh rất nhẹ, nhưng Cố Linh vẫn chú ý đến anh
“Bọn họ chăm đứa bé rất mệt, em giúp họ chăm sóc một chút” cô ngẩng đầu lên đi đến chỗ Mẫn Lệ
“Ừm, tốt!” anh đi lại bên cạnh cô đứng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô
Hai người họ đều không có nói gì, đều chỉ nhìn bảo bối trong lòng của cô
Tiểu bảo bối dã nhắm đôi mắt to tròn màu xanh xinh đẹp của cậu bé lại, chiếc miệng nhỏ dùng sức bú sữa
“Thực tế, em có chút hối hận” cô đột nhiên mở miệng nói
Nếu như biết rằng cô sau này đều không thể mang thai, cô tuyệt đối sẽ không làm như thế
Nhưng mà chuyện đã không còn có thể quay trở lại, cô đã không thể sinh con nữa rồi
“Vợ ơi, không sao! Em bây giờ nghĩ thông suốt muốn ở bên cạnh anh rồi, anh đã rất vui mừng” anh muốn chẳng qua là muốn ở bên cạnh cô mà thôi
Có đứa con của riêng bọn họ đương nhiên là tốt nhất, nhưng không có đứa con của riêng bọn họ, cũng không có vấn đề gì
Ít nhất anh còn có cô ấy!
Không đến mức cái gì đều không có!
“Chẳng may em đột nhiên đầu óc lại bị tắc nghẽn thì làm sao?” cô cười hỏi
“Làm sao lại bị tắc nghẽn? Đầu óc của em nhất định sẽ không bị sao cả, sẽ không bị tắc nghẽn!” anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra!
“Mẫn Tiểu Thụ, đừng quá tự tin thế! Em là người đã từng nhảy xuống biển rồi!” trong đầu của cô có thể đã bị nước tràn vào
“Em như thế là bị đẩy xuống biển, anh mới là người nhảy xuống biển!” anh là nhảy xuống cứu cô!
“Được thôi! Anh xem anh đến chuyện như vậy đều tính toán chi ly với em, thật là lợi hại! Em cần một người chồng giống như nô thê! Anh còn kém lắm, còn kém rất nhiều rất nhiểu điểm!” cô bồng bảo bối đi về phía căn phòng, “em với bảo bối quay về đi ngủ đây”
“Bảo bối của em ở đây này” anh mới là đại bảo bối của cô!
“Ẹo...buồn nôn chết được! Em suýt chút nữa thì nôn rồi!” cô bước đi càng thêm nhanh hơn, nhưng mà đặc biệt chú ý bảo bối ở trong lòng
Bảo bối chưa có bị phá rối, vẫn tiếp tục ăn
“Đừng có nôn!” anh lập tức căng thẳng, đi đến bên cạnh cô, nhìn điệu bộ nụ cười của cô
Đó là muốn nôn sao!
Rõ ràng là đang lữa anh mà!
Đi vào bên trong căn phòng, cô bồng bảo bối đến bên giường ngồi xuống, Mẫn Lệ ngồi bên cạnh cô
Trong căng phòng rất yên tĩnh, cô cúi đầu xuống nhìn bảo bối, thằng bé chỉ là một bé sơ sinh, một bé sơ sinh cái gì đều không biết
Vì vậy chuyện trước đây của người lớn, không có bất cứ liên quan gì đến thằng bé!
Cho dù với Cảnh Thần Hạo, còn cả Bùi Nhiễm Nhiễm đều không có liên quan gì cả!
Cô làm sao có thể ra tay được với một đứa trẻ sơ sinh cơ chứ!
Bảo bối, dì là yêu cháu, cháu phải lớn lên thật tốt, sau này làm một người có năng lực giống như là bố mình vậy!
Được không?
Cô cảm thấy bảo bối trong lòng, sau này lớn lên, nhất định sẽ rất lợi hại, vậy nên với vẻ ngoài yêu nghiệt như này, thì sẽ là một mối nguy hại à
Sau này nhất định mê hoặc những thiếu nữ đó
Bảo bối bú sữa, thì liền ngủ mất
Cô bỗng nhiên cũng cảm thấy có chút buồn ngủ rồi!
Vì vậy trọng trách chăm sóc bảo bối, rơi lên trên người của Mẫn Lệ
Mẫn Lệ ôm bảo bối trong lòng, người phụ nữ nằm trên giường đã ngủ say mất rồi, bảo bối cũng ngủ luôn
Những người khác đều đã ngủ rồi, chỉ có anh là phải trông chừng thằng bé
Một tiểu bảo bối đáng yêu như thế này, lại còn là của anh Hạo, anh sau này không có con rồi
Vì vậy con của anh Hạo, thì chính là con của anh, phải đối tốt chăm sóc thằng bé
Từ trong khách sạn rời đi, Bùi Nhiễm Nhiễm bồng bảo bối, cảm khích nhìn bọn họĐọc nhanh tại Vietwriter.com