“Mẹ em, cục cảnh sát tại sao lại vô duyên vô cớ thả người thế?” Cô gần như không cầm lòng được nói ra.
Ngoài tấm giấy note kia, những chuyện khác cô không muốn giấu anh.
“Nhiễm Nhiễm.” Cảnh Thần Hạo ôm lấy eo cô, cúi đầu ánh mắt sâu thẳm khóa chặt cô, “Thật ra……”
Trái tim Bùi Nhiễm Nhiễm đập thình thịch, anh muốn nói cái gì?
“Năm đó sở dĩ thả dì đi, là vị trước khi bị bắt, hai người ly hôn rồi.” Anh điều tra được rất nhiều chuyện liên quan đến Bùi gia, nhưng chuyện này anh vốn dĩ không muốn cô biết.
Ly hôn rồi?
Bùi Nhiễm Nhiễm có chút không tin.
Trong mắt cô ba mẹ rất yêu thương nhau, tuy rằng công việc ba bận rộn, nhưng cũng sẽ không ly hôn vào lúc đó.
Trừ phi ông làm như thế chỉ có một mục đích, là vì muốn bảo vệ mẹ.
Không để bà liên lụy vào chuyện của Bùi gia, năm đó mẹ có thể mua trước vé máy bay cho cô đã chứng mình được bà sớm đã biết sẽ bị bắt.
Vậy bà tại sao không trở về, sau khi trở về cũng sẽ không bắt bà.
“Nhiễm Nhiễm, tin anh đi, chuyện này rất nhanh sẽ trôi đi.” Anh không muốn nhìn thấy Âu Dương Lập ở trước mặt cô xuất hiện, cho dù Nhiễm Nhiễm không thích anh ta, anh ghê tởm người đàn ông bám đuôi không ngừng kia.
“Anh đừng làm bậy!” Cô cần là sự thật, mà không phải là trực tiếp lật đổ tập đoàn Âu Dương.
Ánh mắt Cảnh Thần Hạo tít mắt nhìn cô, ánh mắt đen láy sâu thẳm dần dần tiến gần, “Nhiễm Nhiễm, ngày mai chúng ta đi dạo.”
“Được!”
……
Bùi Nhiễm Nhiễm không nghĩ rằng Cánh Thần Hạo nói đi dạo, là đi trang viên Bùi gia.
Trang viên Bùi gia bất kể là nhìn xa hay nhìn gần đều giống với năm năm trước, vẫn là tráng lệ hùng vĩ như thế, tuyết đọng che phủ quang cảnh bên trong.
Ba rất thích cây hạnh nhân, trong trang viên trồng năm cây, năm năm không gặp, càng ngày càng to lớn.
Cô phảng phất có thể nhớ được năm năm trước, cầm sách, nằm trên võng, ánh nắng chan hòa thông qua các lớp lá rọi lên mặt cô, hòa vào cảnh tượng dưới dất.
Thời gian trôi qua, đã nhiều năm như thế.
Gió lạnh thổi ào ạt lạnh lẽo vào cô cũng không cảm thấy lạnh, khăn quàng dày trên cổ cản trở gió lạnh xâm nhập, cô từng bước từng bước đi đến trong tuyết, Cảnh Thần Hạo không rời bước đi theo sau cô.
Trên người cô mặc dày đặc như thế là kiệt tác của anh, nhưng bây giờ trông ra hình như nên mặc ít lại, anh không ngại cô ôm lấy anh sưởi ấm.
Nhưng càng lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh.
“Ban đầu có cho người quét dọn thường xuyên, nhưng ở đây cảnh tuyết khá đẹp.” Trông thấy cô đi đến dưới cây hạnh nhân, anh đột nhiên nói câu này.
Lần trước đã muốn dẫn cô đến xem thử, chuyện gần đây cứ nhiều mãi, lỡ mất.
Anh nhớ cô khá thích cảnh tuyết.
“Khá đẹp, anh qua đây!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhất thời cười lên, móc tay với anh.
Cảnh Thần Hạo không nghi ngờ đi qua đó, áo khoác màu đen ở trong gió bay phấp phới, hợp với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh càng điển trai hơn.
Bùi Nhiễm Nhiễm đi đến dưới cây, mạnh chân đá hai lần xuống thân cây, tuyết rơi lộp bộp rơi xuống người Cảnh Thần Hạo vừa đi đến dưới cây, tóc đen áo khoác đen trong tức thời phủ lên không ít màu tuyết trắng.
Anh không giận còn cười, phủi phủi tóc, bước chân trầm vững đi đến Bùi Nhiễm Nhiễm đang làm việc xấu, “Vợ đã không chờ được muốn cùng anh đầu bạc răng long rồi, anh rất vui.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em muốn chọc phá anh thôi!” Bùi Nhiễm Nhiễm sợ rằng Cảnh Thần Hạo sẽ đả kích báo thù, nếu như là ngày xưa, anh tuyệt đối sẽ làm như thế.
Cho nên chưa đợi anh đi vào, quay lưng liền chạy.
Trong trang viên tuyết đọng rất dày, cô từng bước lún xuống, chưa được vài bước liền tiêu hao toàn bộ sức lực.
Nghe được tiếng bước chân kề cận, cô đột nhiên quay lưng, trực tiếp ngã xuống đất, đôi mắt nhắm lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, “Đi không nổi rồi!”
Cảnh Thần Hạo vừa thấy, không lo tuyết đọng, nhanh chân bước đến, cô cho dù mặc dày biết bao cũng không thể nằm trên đất tuyết được.
“Bùm!”
Cảnh Thần Hạo chân bị gạt ngã, anh cũng bị ngã xuống bên cạnh người cô, cô đi không nổi, nhưng còn có thể gạt chân anh được.
Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên trở người lại, cơ thể đần độn đè lên người anh, lúc này tóc của cô cũng dính phải không ít tuyết trắng, sau lưng bị anh đơn tay ôm lấy, một tay khác phủi tuyết trắng trên người cô.
Khuôn mặt Bùi Nhiễm Nhiễm trắng tinh hiện lên đỏ bừng đột nhiên cười, “Cảnh Thần Hạo, anh nói đấy, chúng ta như thế có thể gọi là đầu bạc răng long rồi!”
Nếu như sau này có xuất hiện tai nạn ngoài ý muốn gì thật, bọn họ được xem là nắm tay cùng nhau, đầu bạc răng long rồi chứ!
“Chúng ta vẫn còn một đời, hôm nay chỉ là một ngày trong đời thôi.” Cảnh Thần Hạo cũng nhìn vào cô, cô thích leo lên người anh, thì để cô đè lên người anh.
Sức khỏe anh tốt, sẽ không cảm lạnh.
Bùi Nhiễm Nhiễm ức chế cảm động trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp cố ý cười nhẹ nhõm, “Anh nói anh lợi hại đến vậy, em một người có thể chăm sóc tốt Dương Dương Noãn Noãn, anh cũng có thể chứ! Nhất định chăm sóc tốt hơn em!”
Noãn Noãn thích anh như thế, trong lòng Dương Dương sẽ có chút thay đổi, tụi nhỏ nhất định sẽ nghe lời anh, sống rất là tốt.
Dương Dương Noãn Noãn là bảo bối của cô, cô không nỡ rời xa tụi nhỏ.
Nhưng mẹ của cô, bà nội của tụi nhỏ bây giờ không biết ở đâu, cô muốn đi tìm mẹ.
Cảnh Thần Hạo đưa tay nâng mặt của cô, ánh mắt sâu thẳm rọi ra khuôn mặt cô lúc này cố ý cười kiên cường, trong lòng anh đau nhói, môi mỏng một mở một hé, nhả chữ rõ rệt, “Anh chăm sóc không tốt, nhất thiết phải có em cùng chăm sóc.”
Anh là nhạy bén biết bao, lời nói này căn bản không giống là lúc không sao, lời cô sẽ nói.
Quãng thời gian này vì Dương Dương Noãn Noãn đột nhiên xảy ra chuyện, anh sắp nhanh chóng lãng quên trước đó cô hai lần không lời từ biệt, đôi mắt ấy nhìn vào anh đột nhiên lạnh nhạt, rất thanh khiết sáng chói, lúc này trong đôi mắt này cũng chỉ có mình anh.
Trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm thắt lại, không những vì lời nói của anh, càng vì sờ lên lòng bản tay má của anh có một đường sẹo mơ hồi, vì đỡ dao cho cô mà để lại.
Sau gáy đột nhiên bị cầm lại, khuôn mặt tuấn tú trước mặt cô phóng lớn lên, bờ môi mỏng áp lên vành môi của cô.
Nhẹ nhàng ngậm lại, từ từ lật lại, cắn nhẹ, cuối cùng xâm nhập sâu, cảm giác lúc muốn lúc không, ngang tàng đoạt lấy hơi thở cuối cùng của cô.
Tuyết sớm vừa ngừng rơi, không biết từ khi nào lại bắt đầu bay phấp phới, tuyết trắng tinh anh rơi lên người bọn họ, nhanh chóng biến thành chất lỏng trong suốt, biến mất không thấy.
Cô sắp ngạt thở rồi.
Anh cuối cùng mới buông lỏng cô.
Bốn mắt nhìn nhau, bờ môi của anh có chút đỏ ửng, còn cô không những bờ môi hơi đỏ, má còn đỏ hơn so với hồi nãy.
“Lưu manh! Vô liêm sĩ!” Cô có chút xấu hổ, trong đất tuyết không ngờ lại làm chuyện này.
“Uhm, Nhiễm Nhiễm nói rất đúng.”
Anh là lưu manh, anh đích thực vô liêm sĩ, tất cả đều xây dựng ở đối diện anh người phụ nữ tên Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Đại boss mặt của anh quả nhiên dày thật.” Cô chưa gặp qua người đàn ông nào lại thừa nhận vô tư như thế.
“Xem ra em đã hít thở đủ rồi.”
Cô vừa trố to mắt, lại một lần nụ hôn nóng rực cuốn đến, còn nóng rực hơn hồi nãy, như là muốn nuốt trôi cô vậy, hút hết cả linh hồn cô.
“Uhm uhm……”
Tuyết trắng bay phấp phới, cô cảm giác gò má có chút mát lạnh, người đàn ông ở dưới hình như không cảm nhận được vậy, nhắm mắt dùng sức hôn cô, không biết mỏi mệt.