“ Cậu nói cũng có lý, nhưng cậu bảo giờ này tứ đi đâu kiếm một người phụ nữ đây ?” Thích Thịnh Thiên cầm lấy bịch thuốc trước mặt, bắt đầu suy nghĩ liên miên.
Bên tai vọng đến tiếng bước chân xa dần, anh ngẩng đầu thì thấy Bùi Nhiễm Nhiễm đang bước ra khỏi phòng làm việc.
“ Quay lại đây !” Thích Thịnh Thiên ngoắc ngoắc tay, “ Nhanh lên !”
“ Trợ lý Thích còn gì cần dặn dò sao ?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh khó hiểu, nhưng bước chân không tiến về phía anh, như có một điềm chẳng lành xuất hiện trong đầu cô.
Chắc không phải anh ta muốn cô đóng giả chứ? Cô vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa!
“ Chồng cô ở nước ngoài đúng không! Thế có nghĩa sẽ không bị bắt nếu ngoại tình chứ! Sau này chắc chắn tôi sẽ nói tót cho cô trước mặt Cảnh tổng, cho cô tăng lương lên chức .” Thích Thịnh Thiên nháy mắt với cô, gương mặt cân đối kia đúng là khá đẹp trai.
Nhưng có chết cô cũng không thể nào đồng ý.
“ Trợ lý Thích, tôi nghĩ trong công ty có rất nhiều nhân viên nữ vui lòng giúp anh chuyện này, tôi còn phải đi đón con, nên khó mà ở lại chọn người giúp anh được !” Cô cười rồi quay người bước khỏi văn phòng của anh.
Quả nhiên mấy người bạn của Carnh Thần Hạo cũng chẳng phải loại dễ dây, xem ra sau này cũng phải để ý đến Thích Thịnh Thiên hơn, tuyệt đối không thể để anh ta nhắm đến các baby của cô được.
“ Người phụ nữ này đúng là khó lôi kéo, đến tăng chức tăng lương cũng không thuyết phục được.” Thích Thịnh Thiên nhìn đống thuốc trong tay, cau mày. Sau này tuyệt đối không dám nói năng linh tinh trước mặt Cảnh mẫu nữa, cũng tuyệt đối không được cắt chém linh tinh lên tay Cảnh Thần Hạo nữa.
Thôi vậy, Cảnh Thần Hạo có nhiều kinh nghiệm chống đối mấy vụ coi mắt như vậy, nên đi hỏi anh ta thì tốt hơn.
Thích Thịnh Thiên ngồi trong văn phòng một lát, anh nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ 50 phút chiều. Anh cầm túi thuốc đi đến phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo.
Đẩy cửa bước vào, Cảnh Thần Hạo chẳng buồn ngẩng đầu, anh đang khá chăm chú làm việc.
“Gặp vấn đề khó nhằn à ?” Thích Thịnh Thiên ngồi xuống đối diện anh, tay đặt túi thuốc lên bàn.
Cảnh Thần Hạo liếc thấy túi thuốc mới ngẩng đầu nhìn Thích Thịnh Thiên, “ Bùi Dĩ Hàn đi rồi à ?”
“ Không đi chẳng lẽ đợi cậu tiễn ?” Thích Thịnh Thiên nhìn giấy trắng mực đen trước mặt Cảnh Thần Hạo, “ Hạo ca, nhờ sự quan tâm của anh, tối nay tiểu đệ đi coi mắt đấy, mau bày cho em xem có cách nào từ chối một cách có phong độ không ?”
“ Không biết .”
“ Anh thân kinh bách trận như vậy, sao lại không biết được ?” Thích Thịnh Thiên dịch đống văn kiện trước mặt Cảnh Thần Hạo, “ Em sai rồi, Hạo ca anh chia sẻ cho em chút kinh nghiệm đi !”
“ Tôi đã đi coi mắt bao giờ đâu, sao mà biết ?” Anh trầm mặt xuống, đôi mắt đen láy cũng liếc nhìn người đối diện.
Thích Thịnh Thiên đành đặt lại đống văn kiện về chỗ cũ.
Trong chốc lát, văn phòng chìm vào yên ắng, đôi lông mày của Thích Thịnh Thiên dần nhíu lại, “ Mặc dù tớ không thiếu phụ nữ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ cưới cô nào về nhà cả! Hay là tớ cũng đi cặp đồng tính được thì tốt quá !”
“ Ha .” Cảnh Thần Hạo cười hắt, nhưng lại không nói gì thêm.
“ Hạo ca, cậu đừng như thế, tớ run .” Anh ta đã nhận được bài học, chỉ mới nghe thấy phải đi coi mắt, anh ta đã đủ cảm thấy phiền phức rồi.
Cảnh Thần Hạo không bận tâm đến Thích Thịnh Thiên, những ngón tay vẫn tiếp tục gõ lên bàn phím không ngừng nghỉ, đôi mắt đen kia cũng không rời khỏi màn hình máy tính. Điều này lại làm cho Thích Thịnh Thiên vốn đã ngồi không khá lâu cảm thấy tò mò trên màn hình kia có gì.
“ Bánh sinh nhật? Ai sinh nhật thế ?” Thích Thịnh Thiên nhìn những bức ảnh không ngừng thay đổi theo nhịp di chuột của Cảnh Thần Hạo.
“ Tổ quốc mẫu thân .”
“ Hả ?” Thích Thịnh Thiên không tin vào tai mình, nhưng anh bất giác nhìn thấy thời gian hiển thị dưới màn hình, hôm nay là 27 tháng 9, ngày quốc khánh không phải 1 tháng 10 sao?
Hình như cũng có lý quá chứ.
“ Hạo ca, này có phải cậu bị cái gì kích thích không thế ?” Từ lúc nào anh bắt đầu nhớ đến mua bánh tặng sinh nhật cho tổ quốc mẫu thân? Có phải là hết việc để làm đâu.
Khi Thích Thịnh Thiên đang bận đặt câu hỏi, trên màn hình đã hiển thị một loạt những ảnh hoa tươi, lần này vẻ mặt Cảnh Thần Hạo còn chăm chú hơn khi nãy.
“ Chọn hoa thì phải hỏi tớ! Hoa hồng của nông trại hoa Hermann, Ecuador được mệnh danh hoa hồng hoàng gia, những bông hồng đó được cho là cực phẩm của hoa hồng, cho dù là có mua hoa dâng tặng tổ quốc mẫu thân, phải chọn những bông hoa như vậy mới xứng với thân phận của ca ca được chứ !” Thích Thịnh Thiên hớn hở đóng góp ý kiến.
Thấy Cảnh Thần Hạo vẫn đang tìm kiếm, anh biết ngay nói là mua hoa nhân ngày quốc khánh là giả.
Nói không chừng đang chọn hoa cho cô nào!
Không lẽ là Bùi Dĩ Hàn? Nếu thật sự là cô ta, vậy thì sẽ vui lắm đây!
“ Coi mắt còn không đi sớm đi ?” Cảnh Thần Hạo cuối cùng cũng đáp anh một câu.
“ Tớ còn lâu mới đi, nhiều phụ nữ như vậy, tớ đưa cô nào đi phá buổi coi mắt hình như cũng không được công bằng, không đi nữa là tốt nhất .” Thích Thịnh Thiên chẳng sợ, một người không cần kế thừa gia nghiệp như anh, cần gì phải bận tâm sự sắp xếp của gia đình.
“ Nhưng đúng là nực cười, vốn mấy người chỉ mình có tớ là không bị giục cưới, tự nhiên bị cậu hành như vậy, xong, chúng mình đúng là cặp bốn huynh đệ, đều bị thúc hôn rồi. Hạo ca, cậu nói xem chúng minh ai sẽ kết hôn trước ?” Thích Thịnh Thiên vừa nghĩ đến không phải đi coi mắt nữa, cảm giác tinh thần đột nhiên được nâng cao.
Chắc Cảnh Thần Hạo cũng không còn giận anh nữa, giọng điệu cũng giống với ngày thường rồi.
Cảnh Thần Hạo vẫn không thay đổi sắc mặt, theo đó là một giọng điệu chắc như đinh đóng cột, “ Tớ .”
“ Hạo ca, cậu đừng dọa tớ nhá, cậu muốn kết hôn trước cũng được. Nhưng đối tượng của cậu đâu ?” Không phải là cậu ta định lấy cái cô Bùi Dĩ Hàn đấy chứ?
Chưa luận đến dáng vẻ của cô ta, chỉ riêng vụ hai nách hai đứa con thôi, đường đường là chủ tịch tập đoàn Cảnh Thị, lại đi làm bố dượng, nghĩ không thôi cũng không thể tin được, không thể tưởng tượng nổi.
“ Cậu chơi đùa với Bùi Dĩ Hàn thôi thì được, nhưng đừng có nghiêm túc đấy! Mặc dù bác gái muốn mau chóng được bế cháu, nhưng không phải là cháu của người khác đâu!” Mà là cháu ruột của bà ấy kia!
Thích Thịnh Thiên nhìn theo gương mặt trầm ngâm vô ngôn của Cảnh Thần Hạo, anh có cảm giác khó tả, mặc dù rất cảm ơn Bùi Dĩ Hàn giúp cho Cảnh Thần Hạo bước ra khỏi vết thương lòng cũ, nhưng hình như lần này lại càng nghiêm trọng hơn!
Cảnh Thần Hạo chậm rãi di chuột, thư thả ngả người ra sau, lãnh đạm nhìn Thích Thịnh Thiên, “ Cược nhé .”
“ Cược cái gì ?” Thích Thịnh Thiên chính là không bao giờ tin Cảnh Thần Hạo thật sự sẽ kết hôn với Bùi Dĩ Hàn, cho dù Cảnh Thần Hạo đồng ý, nhưng cô Bùi Dĩ Hàn kia cũng sẽ không đồng ý.
Cảnh phụ Cảnh mẫu cũng sẽ không đồng ý. Mà hình như Cảnh mẫu thì chưa chắc, tại bà nôn muốn bồng cháu lắm rồi, Bùi Dĩ Hàn lại một phát đôi con, chắc là mắn đẻ lắm, có khi lại bị Cảnh mẫu thấy được điểm này thì cũng có khả năng.
Thực ra, chỉ cần hai người hạnh phúc, anh cũng sẽ không can dự đâu, nhưng Bùi Dĩ Hàn có chịu đến với Cảnh Thần Hạo không?
“ Cậu có gì để cược ?” Cảnh Thần Hạo lười nhác, hỏi.
“ Hạo ca, cậu nói vậy là không đúng rồi !” Hình như thứ anh có, Cảnh Thần Hạo cũng có, cho nên cá cược kiểu này có nghĩa lý gì chứ!
“ Về tiếp quản Thích gia thì sao ?” Cảnh Thần Hạo không bận tâm đến lời nói của Thích Thịnh Thiên, điềm nhiên nói.
Thích Thịnh Thiên ngớ người một lát, anh phẩy tay, “ Không cá cược gì cả! Chả nghĩa lý gì !”
“ Cậu không dám .” Giọng anh chắc như đinh đóng cột.