Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70783.

“Tốt thật, đã lâu rồi em không được ngủ thoải mái như thế!” Cô thực ra lúc ngủ có thức qua 1 lần.





Nhưng cô rất lo cho con, vừa dạy khỏi giường là đi tìm con rồi.





Nhưng Cảnh Thần Hạo ôm cô lại, không muốn cô đi, nếu con khóc, sẽ tìm họ thôi.





Nếu đã không tìm thì không cần đi.





Mang theo 1 tâm trạng thấp thỏm, được ngủ 1 giấc ngon, thật tuyệt!





“Chị dâu, vậy là đúng rồi, thực ra chúng em có thể chăm sóc cho nó, giúp nuôi nó cũng được.” Mẫn Lệ nhìn đứa trẻ trong tay cô, “Chúng em không ngại.”





“Lời này không cần tôi trả lời chứ? Biết ý anh Hạo chưa?” Cô ôm đứa nhỏ đến bên Cảnh Thần Hạo.





Bọn họ đi cáp treo xuống, không tính đi bộ xuống.





Như thế quá mệt.





Trong không gian của xe cáp, không gian trong suốt, đứa trẻ trong tay cô bỗng mở to mắt, cứ nhìn chằm chằm cô.





“Ông xã, có phải đứa nhỏ bị chóng mặt không?”





“Chắc nó thấy tò mò.” Cảnh Thần Hạo ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nhìn nó, “ Bộ dạng tò mò ấy, y hệt em.”





“Thật không? Khi em tò mò là thế ứ?” Cô thật không biết cơ?”





“Vui! Tuy không làm gì, ra ngoài đi dạo cũng vui.” Mà ngủ trưa ngon đến thế, đúng là càng vui.





“Chúng ta có thể suy xét đến việc đi hưởng tuần trăng mật.” Cảnh Thần Hạo nhìn cô, nghiêm túc nói, “Để Mẫn Lệ và Cố Linh đi chung, bọn họ khi cưới vẫn chưa đi cơ!”





Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức hiểu rõ ý anh, để Mẫn Lệ và Cố Linh chăm sóc con.





Thật là 1 ý hay!





Chủ ý này chắc chỉ có anh nghĩ ra.





Người ta đi hưởng tuần trăng mật, chẳng lẽ không chơi cho đã sao?





Nếu đã đi hưởng tuần trăng mật, còn chăm sóc con giúp người khác!





“Em thấy không được, như vậy không thể yên tâm, đợi nó hết bú sữa, chúng ta hẵng đi, không cần suy nghĩ thêm.” Cô cảm thấy lúc này, vẫn không xa nó được.





Chẳng lẽ họ đi hưởng tuần trăng mật, phải đợi đến khi cô 30 sao?





Như thế có phải quá lâu không?





“Nhiễm Nhiễm, thời tiết lúc này tuyệt thật, bất kẻ ở bán cầu bắc hay bán cầu nam, cũng được, công ty gần đây không bận.”





Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn anh ta, cho rằng cô không biết chuyện công ty?





Còn dám gạt cô công ty không bận?





Đúng, không bận!





Nhưng xảy ra chuyện!





“Em mệt lắm, tạm thời không muốn đi, sau này nói sau nhé! Với lạ, anh không ngại khi để họ chăm sóc con sao? Anh cẩn thận xíu, sau này họ không có con, coi chừng có ý tính giành con của chúng ta, biến nó thành con họ! Vì đi chơi, sau này mất đứa con em mang thai 10 tháng, em xem anh khóc thế nào!” Cô Ok thôi.





Cảnh Thần Hạo sẽ không khóc.





“Em nói có lý!” Anh xém tý quên.





Mẫn Lệ luôn nói nuôi giúp họ, lỡ là thật thì sao!





“Đúng đó! Nghe em không sai đâu.” Cô cười nói.





Bọn họ xuống cáp treo, thì lái xe về.





Trên đường về nhà, Cảnh Thần Hạo nhận được điện thoại của mẹ Đường.





Nghe nói cha Đường không ổn rồi, giờ đã nằm viện, bác sĩ đã gửi thông báo nguy kịch.





Sao lại nghiêm trọng thế?





Bọn họ lập tức lái xe đến bệnh viện, Mẫn Lệ ngồi sau cũng nhận được tin tức, nên chạy theo anh.





Đến bệnh viện, họ lập tức đến phòng phẫu thuật.





Bên ngoài phòng phẫu thuật, Đường Mẫu sót ruột đợi ở đó, khi thấy họ đến, nhanh chóng đi về phía họ.





“Thần Họa!” Đường mẫu xúc động nói. “Ta biết con là đứa trẻ ngoan! Trước đây Tư Điềm làm nhiều chuyện không đúng, giờ chú Đường sắp không xong rồi, có thể để Tư Điềm đến thăm ông ấy không? Đường Nhi giờ hôn mê chưa tỉnh, nếu không, ta sẽ bảo nó đến thăm ông ấy lần cuối!”





“Được, bác đừng nóng vội, chú Đường sẽ khỏe thôi.” Cảnh Thần Hạo đỡ bà ngồi.





Lần trước khó khăn thế cũng qua, lần này cũng thế thôi.





Bùi Nhiễm Nhiễm ôm con, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt, hy vọng bác Đường phẫu thuật thành công, có thể tỉnh lại.





Đường Sóc chưa tỉnh, sao ông ấy đi trước được chứ?





Mẫn Lệ và Cố Linh đến đó, đã không thấy họ nói chuyện.





Mẹ Đường nhìn vô cùng đau khổ.





Chẳng lẽ lần này nghiêm trọng đến thế?





Mắt anh nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, không biết tình trạng bên trong thế nào!





“Nhiễm Nhiễm, Tiểu Dương đang ở dưới lầu đợi em, anh đưa em xuống trước.” Cảnh Thần Hạo nhìn cô, “Ở đây có anh rồi.





“Em..” Cô gật đầu.





Nếu cô ở đây 1 mình thôi, đương nhiên sẽ cùng anh.





Nhưng giờ, còn có đứa trẻ.





Đứa trẻ không thể cùng họ ở đây mãi.





“Đường bá mẫu, người đừng đau lòng quá, Bá Phụ nhất định sẽ tỉnh lại.” Cô nhìn mẹ Đường nói, rồi cùng Cảnh Thần Hạo đi khỏi.





Sau khi họ đi, Mẫn Lệ kéo tay Cố Linh ngồi bên Đường mẫu, an ủi bà vài câu.





Trong lòng bà trước sau vẫn khó chịu vô cùng.





Con gái ở nước ngoài, con trai hôn mê không tỉnh, giờ chồng cũng sáp rời bỏ bà, bà rốt cuộc làm sai gì, lại xảy ra chuyện như vậy.





Cố Linh không biết nói gì, nên không nói, yên lặng ngồi đó.





Mẫn Lệ cho rằng cô ngồi không yên, không ngờ cô cứ im lặng ngồi đó, không giống Cố Linh mà anh biết.





Thực ra cô không phải vô tâm giống anh thây, cô là kết hợp cả tỉnh và động, cái gì cũng được.





Trong lòng cô, anh chưa thấu hết.





Cảnh Thần Hạo đưa Bùi Nhiễm Nhiễm lên xe, thì quay lại.





Bọn họ đã đợi bên ngoài phòng vài tiếng đồng hồ, cho đến khi trời tối hẳn.





Đường Bá phụ mới từ phòng phẫu thuật đi ra.





Bác sĩ nhìn người đang đợi, “Người bệnh vô cùng nguy kịch, chúng tôi đã tận lực, có thể chuẩn bị hậu sự!”





“Bác sĩ, ông nói gì, phẫu thuật không thành công sao? Chuẩn bị hậu sự?” Đường Mẫu vô cùng kích động!





Không thể nào!





Bà không tin sự thật sao có thể chứ!





Bác sĩ nhìn Cảnh Thần Hạo bên bà, “Cảnh Tổng, chúng tôi đã cố gắng hết ức, giờ sẽ tiến hành trị liệu trước, nhưng vẫn không được.”





“Ừ, đưa ông ấy đến phòng bệnh.” Anh không phải bác sĩ, sống chết có số, không còn cách nào khác.





“Thần Hạo, Thần Hạo!” Đường Mẫu nhìn anh, “Con nhất định có cách đúng không? Cứu ông ấy, cứu ông ấy!”





“Bác gái, đừng kích động, con sẽ tiếp tục tìm bác sĩ.” Anh đỡ bà dậy.





Bà ấy càng thêm kích động.





Nhìn thấy y ta đẩy ông rời khỏi,, bà liền vội đi theo.





Cảnh Thần Hạo chạy đến sau họ, Mẫn Lệ nhìn thấy bà không ngừng gọi tên ông, chạy đến bên Cảnh Thần Hạo, “Anh Hạo, giờ phải làm sao?”





“Không có cách, tôi không phải bác sĩ.” Anh không phải thần tiên, không phải diêm vương, cũng không thể cứu người.





Anh chỉ có thể tận lực nhờ người khác cứu, nếu người khác hết cách, chỉ có thể chấp nhận sự thật!Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK