Có thể là nhìn thấy xe của bọn họ, vì vậy Đường Sóc cũng từ trên xe đi xuống, ánh mắt nhìn theo bước chân của hai người
“Đường tổng, có chuyện gì sao?” Ôn Thủy đi bên cạnh Mộ Thích nhìn về phía anh, khi bước vào trong, khoác tay qua cánh tay của Mộ Thích, “đây là bạn trai của tôi, Joseph. Barker, tên khác Mộ Thích”
Đường Sóc nhìn một cái Mộ Thích, ánh mắt thì ngừng lại trên người cô, “ngày mai lễ bế mạc, em cần phải xuất hiện”
“Chuyện đơn giản như vậy, ngài điện thoại thông báo một tiếng là được rồi, không cần thiết phải đích thân đến” cô mỉm cười, nhìn lên đồng hồ trên cổ tay, “thời gian không còn sớm nữa, Đường tổng mời về! Lễ bế mạc của ngày mai tôi sẽ đến”
“Được” Đường Sóc rất nhanh thì ngồi vào trong xe
Bọn họ vừa mới bước vào trong cửa lớn, thì chiếc xe cũng đã biến mất không còn bóng hình
Mộ Thích và Ôn Thủy vào trong phòng, người giúp việc đến rót ly trà nóng, hai người ngồi xuống ghế sopha
“Em thích anh ta?” Mộ Thích hỏi thẳng thừng
“Biểu hiện vừa nãy của em rõ ràng thế sao?” cô cứ nghĩ rằng cô lúc nãy nhìn không ra sự khác thường chứ
“Thích một người, trong mắt có thể nhìn ra được, hai người làm sao thế?” Mộ Thích nâng ly trà nóng đang bốc hơi lên, hành động rất nhã nhặn
“Chúng tôi không có làm sao cả, trước giờ chưa từng có làm sao cả, đồng ý làm hướng dẫn viên cho anh, thì sẽ không hối hận đâu” ánh mắt của cô nhìn ra bầu trời bên ngoài, tuyết thật sự chưa có chút vết tích gì sẽ ngừng rơi cả
“Được”
Ngày hôm sau, tuyết quả nhiên vẫn không có ngừng rơi, nhwung mà đã rơi ít hơn rất nhiều
Tấm thảm đỏ ở trong phòng, ở trên màn hình lớn hiện ra cảnh Ôn Thủy cùng với Mộ Thích bước vào
Đường Sóc ngồi ở vị trí hàng ghế đầu tiên nhìn rõ điệu bộ của hai người họ, nụ cười nhẹ nhàng, vô cùng xứng đôi
Bọn họ đi vào bên trong, vị trí ngồi của Ôn Thủy vẫn là ở bên cạnh anh, vô cùng tự nhiên hào phóng ngồi xuống, Mộ Thích cũng ngồi xuống bên cạnh Ôn Thủy
“Đường tiên sinh, chào buổi tối” cô mỉm cười chào hỏi, lịch sự nhưng có ý rất khách sáo xa cách
“Ừm” anh lạnh nhạt trả lời một câu
Sau đó Ôn Thủy liền quay đầu nói chuyện với người ở bên cạnh luôn, cả buổi lễ bế mạc đều dường như không quay đầu lại giao lưu bất cứ điều gì khác với Đường Sóc nữa
Sau khi kết thúc, Đường Sóc bỗng nhiên ngoảnh sang nhìn cô, “buổi lễ ra mắt của {Kinh Vũ} ở thành phố A, em đi không”
“Nếu như ngài có thành tâm thành ý mới như thế này, tôi sẽ cùng với Mộ Thích đi, Đường tiên sinh hẹn gặp lại” Ôn Thủy mỉm cười lịch sự, sau đó thì rời đi mất cùng với Mộ Thích
Đường Sóc nhìn bọn họ rời đi, cũng sải bước rời đi
Anh ngồi trên xe, trợ lý trước khi lái đi ngoảnh đầu lại nhìn anh một cái, “boss, tôi vừa nãy nhìn thấy Ôn Thủy cùng với một người đàn ông khác đi ra, bọn họ là thế nào vậy?”
Sẽ không phải là mấy tháng nay, Ôn tiểu thư đã tìm được người đàn ông khác rồi chứ?
“Chắc vậy”
Trợ lý nghe được câu trả lời của anh, cuối cùng cũng sững sờ, trước đây không phải là rất thích boss sao?
Ài, chuyện tình cảm của bọn họ, anh không hiểu!
Sau khi quay trở về thành phố A không bao lâu, Đường Sóc liền từ trên mặt báo tin tức nhìn thấy không ít bóng hình của Ôn Thủy, cùng xuất hiện bên cạnh với Mộ Thích, bọn họ đang du lịch vòng quanh nước, đi không ít nơi
Địa điểm cuối cùng chắc là ở nơi này, lễ ra mắt của {Kinh Vũ} sắp đến rồi
Bệnh viện Thụy Nhã
“Đường Sóc, cậu có tin tưởng kỹ thuật của tớ không, hay là để tớ giúp cậu lấy ra?” Thích Thịnh Thiên nhìn vào tấm hình chụp X-quang trong tay, viên đạn vẫn nằm ở bên trong
“Tớ vẫn chưa muốn chết” Đường Sóc đứng dậy, đưa tay ra giựt lấy tấm hình chụp X-quang, thì liền bước ra phía ngoài
“Cậu nghĩ mấy tháng nay tớ rảnh rỗi chắc! Tớ đã tìm được trên thế giới này người có thể giúp cậu phẫu thuật rồi!” Thích Thịnh thiên bước nhanh đuổi theo sau cậu ta, nhếch mép cười
Đường Sóc lập tức dừng bước chân lại,quay đầu sang nhìn cậu ta, “ai?”
“Hứa Thuần! Bác sĩ khoa ngoại não bộ nổi tiếng nhất, biệt danh bàn tay thiên tài, nhất định có thể giúp cậu lấy ra được viên đạn, nhưng mà...”
Trong lòng của Đường Sóc nổi lên một dự cảm không ổn, nhưng là điều gì?
“Tớ tìm không được cô ta ở đâu! Huynh đệ! Tớ nhất định sẽ giúp cậu tìm ra cô ta! Nghe nói cô ta đi chơi rồi, thế gian lớn như này, quỷ mới biết cô ta đi chỗ nào! Viện trưởng của họ đều không tìm được cô ta!” Thích Thịnh Thiên nói đến đây thì nổi lên một cục tức
Anh còn đặc biệt chạy ra nước ngoài, kết quả thật sự không có người ở đó
“Cảm ơn nhé, tìm được hay không đều là vận mệnh của tớ!” Đường Sóc thì bình thản hơn nhiều
“Vận mệnh cái nỗi gì! Nếu không tìm được, anh Hạo sẽ cắt cổ tớ mất thôi!” những việc gần đây của anh đều tạm thời ngừng lại, chính là để đi tìm cái người Hứa Thuần gì đó!
“Anh ấy sẽ không đâu”
“Nói thì nhẹ nhàng, chẳng may thì sao! Kiểu chuyện này không thể đặt cược!” Thích Thịnh Thiên bỗng nhiên vỗ vỗ lên bả vai của anh, “bao bối trong nhà của anh Hạo biết nói rồi, cùng nhau đi chơi!”
“Mật Nguyệt nhà cậu lại ở trong nhà anh Hạo?”
“Nói cái gì chứ! Mật Nguyệt nhà chúng tớ đó là con dâu, ở trong nhà của bố chồng là đương nhiên!” anh cũng không có cách nào
Hiểu Hiểu với chị dâu hai người đều chăm con nhỏ mà, vì vậy mà thường xuyên thích ở bên nhau
Tiểu Hành Hành với Mật Nguyệt sau này cũng xem là người cùng tuổi rồi
Bọn họ thật sự lái xe đến nhà của Cảnh Thần Hạo, mới đi vào trong thì nghe tiếng khóc của trẻ sơ sinh, khóc nong trời nở đất, khóc oa oa oa, dường như khá náo nhiệt
“Sao thế?” Thích Thịnh Thiên lo lắng là Mật Nguyệt, liền chạy nhanh xông vào trong
“Không có gì cả, bảo bối vốn thích khóc, thằng bé khóc chút là ổn thôi” Bùi Nhiễm Nhiễm ôm trong lòng bảo bối đã lớn được mấy tháng, tiếng khóc kinh thiên động địa
“Thằng bé có phải là đói rồi không?” Đường Sóc nhìn tiểu bảo bối, khuôn mặt khóc đều đỏ gắt lên rồi
Thích Thịnh Thiên ở bên cạnh Lâm Trí Hiểu ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười dính sát lại gần cô, “bỗng nhiên khóc thương tâm như thế chị dâu đều không quản, có phải là chọc giận chị dâu rồi không?”
“Không phải, là Mật Nguyệt đánh khóc đó” Lâm Trí Hiểu lúc này cũng chằm chằm nhìn bảo bối ở phía đối diện, trong lòng vô cùng áy náy
“Mật Nguyệt đâu rồi?” kẻ cầm đầu chuyện này làm sao lại không thấy vậy?
“Dương Dương dẫn đi giáo dục rồi” Lâm Trí Hiểu đột nhiên tựa lên trên người Thích Thịnh Thiên, “không hay rồi! Mới nhỏ như này mà đã ghen tuông rồi, Dương Dương mới bồng một chút bảo bối, con bé đã đến đánh bảo bối rồi!”
Nhwung mà nói thì nói như thế, Lâm Trí Hiểu trong lòng rốt cuộc vẫn có chút cười không nổi
“Có tiềm năng! Sau này Dương Dương tuyệt đối sẽ bị quản nghiêm ngặt!” Thích Thịnh Thiên vòng tay qua ôm lấy Lâm Trí Hiểu, nhìn sang phía Bùi Nhiễm Nhiễm, “chị dâu, chị không giận sao?”
“Tôi với một đứa trẻ 2 tuổi, giận cái gì chứ?” nhưng mà cô lại cũng cảm thấy Dương Dương nhanh chóng như vậy đã bị quản nghiêm ngặt rồi!
Con trai của cô à!
“Bảo bối, đừng khóc nữa, chị dâu nhỏ sau này sẽ không đánh con đâu” Bùi Nhiễm Nhiễm cuối cùng vỗ vỗ lên lưng của bảo bối, nhẹ nhàng an ủi thằng bé
Vẫn còn đang khóc
Khóc liên tục!
Bảo bối từ nhỏ chưa từng bị đánh qua, giống như trước đây trong miệng của Cảnh Thần Hạo cứ luôn nói đợi thằng bé sinh ra thì sẽ đánh cái mông nhỏ bé của thằng nhỏ, nhưng mà lâu như vậy rồi, trước giờ nào có nỡ đánh
“Anh bồng chút” Đường Sóc cúi đầu, đi đến trước mặt của Bùi Nhiễm Nhiễm
“Được thôi” cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút
Bảo bối đến vào lòng của Đường Sóc, vẫn tiếp tục khóc, nhưng mà Bùi Nhiễm Nhiễm đã quyết định không quản thằng bé rồi
“Mẫn Lệ gần đây thế nào rồi? Vẫn bận rộn như vậy sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm cầm ly nước lên, nhìn về phía Thích Thịnh Thiên
“Bận thôi! Cậu ta bây giờ là điên cuồng làm việc, không có chuyện gì khác thì đừng đến làm phiền cậu ta! Có chuyện cũng đừng đến làm phiền cậu ta, ngoại trừ là...chị dâu, chị hiểu mà!” nhưng mà bọn họ tìm lâu như vậy rồi cũng đều không có tìm thấy bóng hình của Cố Linh
“Anh Hạo đâu?”Đọc nhanh tại Vietwriter.com